Huyền đi theo gã đàn ông xa lạ trước mặt mình vào một nhà trọ rẻ tiền ẩn sâu trong ngõ ngách và vắng vẻ để làm cái công việc thiêng liêng của đời người một người con gái nhưng nó sắp chuẩn bị trở nên rẻ rúng. Đó là lần đầu tiên của Huyền, Huyền lo lắm không hiểu họ sẽ làm gì mình, nó sẽ diễn ra như thế nào. Huyền không tưởng tượng được sẽ để cho người đàn ông xa lạ lột trần mình và…. Chỉ nghĩ đến đó thôi là Huyền đã thấy sợ rồi nhưng biết làm sao. Kệ nó đi, chắc không chết được đâu mà lo. Bao nhiêu người phụ nữ làm công việc bẩn thiểu này mà có sao đâu. Bố mẹ Huyền, các em của Huyền cần tiền. Mẹ Huyền làm ruộng, cha Huyền mắt mờ không làm gì ra tiền. Ba em nhỏ của Huyền đang tuổi ăn tuổi. Huyền chân ướt chân ráo lên Hà Nội sinh sống, vốn liếng không có, buôn bán, cửa vạn…. Làm gì cũng bị cạnh tranh không đủ tiền nuôi các em và bố mẹ. Làm giúp việc phải thông qua tư vấn giới thiệu việc làm. Gặp bọn tư vấn lừa đảo tiền thì hết tiền mà chẳng kiếm nổi việc làm. Cũng may Huyền có một ít sắc đẹp nên lọt vào mắt “má mì” Hương khi Huyền đang ăn ổ bánh mỳ không trước cửa quán của bà. Thế là tối hôm nay Huyền đang phải đi theo người đàn ông này vào nhà trọ và chơi trò vợ chồng. Huyền chỉ biết có vậy. Còn cũng chẳng biết là người ta làm trò đó như thế nào. Đàn ông họ sẽ làm gì mình nhỉ, Huyền tự hỏi mình như vậy. Hương chỉ dặn Huyền một câu trước khi đi. “Nhớ nhắc hắn đeo bao cao su không là mày hỏng đời đấy nhé”. Vừa nói Hương vừa dơ cái bao cao su lên trước mặt Huyền chỉ chỏ làm Huyền ngại muốn chết.
Huyền bước vào phòng, gã đàn ông lạ mặt, khách hàng đầu tiên của Huyền đóng cửa vào. Tiếng cánh cửa đóng sầm vào lúc đó nghe sao to quá, nghe như là tiếng cánh cửa nhà tù vậy. Đúng rồi, kể từ đêm nay cánh cửa cuộc đời trong sáng của Huyền khép lại và mở ra trước mặt Huyền cả một cuộc đời nhiều đắng cay và tủi nhục. Gã đàn ông lạ mặt đó quay lại phía Huyền và nói với Huyền:
– Cởi quần áo ra đi em
Trong khi gã đó cũng đang trút bỏ quần áo của mình. Huyền ngại quá, Huyền thậm chí còn chưa bao giờ mặt áo sát nách trước mặt người đàn ông nào chứ đừng nói đến là phải cởi bỏ quần áo. Nhưng Huyền phải làm thế. Huyền biết làm sao. Huyền thở mạnh một cái rồi tưởng tượng như là mình đang cởi bỏ quần áo trước mặt Việt – người bạn trai quê nhà của Huyền, hai người chỉ mới hôn và ôm một chút chứ chưa làm gì nhau cả. Nhưng Huyền nghĩ nếu là Việt thì ắt hẳn Việt sẽ giúp Huyền cởi bỏ quần áo chứ không phải thế này. Huyền thở mạnh một cái nữa rồi Huyền nhẹ nhàng cởi bỏ các cúc áo của mình. Huyền co rúm người vào khi mình đang mặc áo lót trước mặt một người đàn ông. Gã đàn ông đó đã cởi gần hết chỉ còn một chiếc quần đùi. Cái của quý to đùng của hắn đang lủng lẳng một cách thô thiến trong chiếc quần đùi. Điều đó làm Huyền ngượng ngùng chỉ dám cúi gầm mặt xuống dưới rụt rè kéo khoá quần của mình xuống.
– Lâu thế em?
Huyền giật mình. Huyền lại thở mạnh và tuột phăng chiếc quần dài của mình. Huyền đang mặc bộ đồ lót trước mặt người lạ. Huyền chưa bao giờ hở hang như vậy. Người Huyền cảm thấy nóng bừng vì ngượng. Gã đàn ông trung niên đó nhìn Huyền như là muốn ăn tươi nuốt sống Huyền đến nơi rồi vậy. Gã đàn ông đó tiến đến. Huyền định lùi lại nhưng lại nhớ ra đó là công việc của mình nên đứng yên ở đó, người hơi run lên. Gã đàn ông đó tiến tới trước mặt Huyền, đặt 2 tay lên ngực Huyền qua chiếc áo lót làm Huyền khẽ giật mình. Hắn mân mê lên 2 đấu vú căng tròn và trắng nõn nà của Huyền và nhìn lão đang soi vào đó một cách đầy thèm muốn và dục vọng. Nhưng gã đó không nói một tiếng nào dù chỉ là một câu khen. Điều mà những người yêu nhau luôn dành cho nhau. Gã trượt bàn tay của mình lên vai của Huyền kéo chiếc áo lót của Huyền tuột xuống. 2 bầu vú trinh nguyên của Huyền lộ ra, nó săn chắc và đẹp, đương nhiên vì nó chưa từng được ai khám phá mà. Gã sờ lên đầu vú của Huyền, người Huyền rung lên. Nhưng hắn không kéo dài trò đó lâu hắn trượt tay xuống bụng rồi rốn của Huyền rồi đến quần lót của Huyền lúc này đã ướt nhèm vì nước nhờn từ lồn của Huyền ứa ra vì lần đầu tiên “chung đụng”. Huyền cảm thấy như có dòng điện chạy xẹt qua khi tay lão ấy lướt qua cái lồn ướt nhèm của mình. Huyền muốn hắn vuốt ve một chút nhưng không lão cởi chiếc quần lót của Huyền ra. Đúng rồi mình là người phục vụ làm cho lão ấy sướng cơ mà. Nhục nhã thật. Khi cái lồn hoang sơ chưa ai khai phá đang đỏ lên vì ngượng của Huyền lộ hết ra bên ngoài như một phản xạ tự nhiên, hai háng của Huyền co vào như là một nỗ lực cuối cùng của mình để che đi cái lồn mà hơn 20 năm qua Huyền gìn giữ cho chồng và người yêu của mình thế mà giờ đây Huyền phải để lộ nó ra và sắp để cho người ta “hành hạ” nó, tủi thân. Gã đàn ông đó lên tiếng làm cắt ngang suy nghĩ của Huyền:
– Nằm xuống đi em
Huyền lẳng lặng làm theo mà không nói gì. Biết nói gì bây giờ, trong buổi tối hôm nay hắn ta là chỉ huy, hắn bảo gì mình chẳng phải nghe. Còn hắn chắc cũng thông cảm đây là lần đầu tiên của đời mình nên cũng không trách cái thái độ ngượng ngùng sững sờ và không biết phải làm gì của Huyền. Khi Huyền nằm xuống giường thì Huyền có thể nhìn thấy con cu to đùng và dựng ngược trong quần đùi của gã mà Huyền thấy sợ. Huyền nhớ đến lời dặn của má mỳ Hương. Huyền nói với gã đó trong khi gã cởi chiếc quần đùi của mình ra và lộ cái con cu to đùng dài ngoằng, đen bẩn và gân guốc của hắn:
– Anh ơi, nhớ đeo bao cao su vào giúp em nhé
– Tưởng còn trinh, nai tơ, hoá ra cũng ghê đời đấy chứ nhỉ?
– Má mì dặn thế
– Yên tâm đi không dính thai được đâu
– Thôi anh ơi, anh thương em với
Huyền nói và dơ cái bao cao su mà má mỳ Hương đưa cho sáng nay. Gã có vẻ như không vui nhưng may có chúa có lẽ hắn cũng không muốn lây bệnh cho Hương hoặc cũng có thể hắn sợ Hương dính thai của hắn, mang con đến nhà hắn ăn vạ thì chết. Hắn nói:
– Được rồi sẽ đeo nhưng bây giờ mút cu cho anh đi
– Dạ, gì cơ ạ
– Mút cu cho anh. Mút chứ không phải cắn nhé
Hắn nói và đưa con cu “đáng sợ” của hắn lên trước mặt Huyền. Huyền không thể chối từ vì đó là công việc của Huyền mà. Huyền há mồm ngậm vào cu của hắn. Huyền hơi giật mình vì nó cứ chua chua mặn mặn. Chưa bao giờ Huyền cảm thấy tủi nhục như thế này.
– Liềm đầu cu anh đi
Huyền lại làm theo, cái đầu cu chua chua mặn mặn còn sót một vài giọt nước đái khai khai. Thật kinh tởm. Huyền cảm thấy ghê hết cả răng nhưng vẫn cứ phải làm. Huyền cảm thấy khó thở kinh khủng vì con cu của hắn to lớn khủng khiếp. Và Huyền cũng cảm thấy mỏi mồm nữa, Huyền hạ hàm trên của mình xuống cho đỡ mỏi.
– Á, tao bảo mày không được cắn cơ mà. Mút và liếm đi
Huyền lại phải tiếp tục làm công việc bẩn thiểu và nhàm chán này trong khi lão ấy đang ngửa mặt lên trời vì sướng vì phê. Còn Huyền thì cảm thấy chưa bao giờ tủi nhục như thế này. Huyền chỉ mong hắn ra lệnh một câu để Huyền dừng công việc bẩn thỉu nhục nhã này lại. Nhưng hắn cứ để Huyền làm công việc đó đến khoảng 20 phút rồi mới thôi. Ngay khi hắn vừa ra lệnh thì Huyền nhả cu của gã ra ngay lập tức và cố chờ đợi xem hắn sẽ còn làm gì mình nữa. Vẫn chưa hết 45 phút mà.
Hắn đeo cái thứ trăng trắng đó vào cu của mình, trông cũng ngộ ngộ. Đối với Huyền tất cả điều này đều mới mẻ. Nhưng Huyền chưa biết hết được những đau đớn mà Huyền sắp phải chịu đựng.
Gã cầm 2 chân của Huyền nhấc lên và dạng ra. Huyền chưa hiểu gì. Cho đến khi gã để con cu to đùng của lão lên trước lồn của Huyền thì Huyền mới đâm hoảng. Hắn đút cái đó vào lồn của Huyền. Lốn của Huyền đúng là nó cũng đang cương lên và to ra nhưng chưa đủ để hắn đút vào. Không, đau lắm. Huyền không chịu được. Huyền muốn dừng việc bán thân này lại nhưng đã quá muộn. Gã đã bắt đầu ấn. Cảm giác rát bỏng, đau đớn khôn cùng. Huyền định dùng tay cấu vào hắn để hắn dừng lại. Nhưng Huyền lại nhớ lời má mỳ dặn không được làm xước cơ thể của khách. Huyền chỉ đành bấu chặt vào thành giường. Huyền có thể cảm nhận thấy đau đớn từng cm cái con cu của hắn tiến vào cho đến khi bị màng trinh của Huyền cản lại. Hắn tiếp tục cố ấn để đâm thủng màn trinh của Huyền. Nước mắt Huyền ứa ra vì đau như xé da xé thịt, cũng có thể là vì tủi nhục. Huyền đang hiến dân trinh tiết của mình cho một người đàn ông không hề yêu mình và mình cũng không hề yêu anh ta. Anh ta chỉ cần xác thịt của mình không hơn không kém. Còn mình cũng chỉ cần tiền của lão. Màn trinh của Huyền đang bị lão dùng con cu vĩ đại của lão đâm cho giãn ra làm cho Huyền đau đớn tột cùng. Dù Huyền đã cố kìm chế nhưng cuối cùng Huyền cũng đã phải kêu lên vì đau. Nước dịch của Huyền chảy ra đầm đìa ướt hết cả ga giường. Nước nhờn từ lồn Huyền chảy ra nhiều bao nhiêu thì nước mắt của Huyền cũng chảy ra bấy nhiêu. Huyền không biết làm gì để hết đau. Huyền nghĩ đến cha mẹ mình, các em mình sẽ có tiền. Cha Huyền sẽ có tiền chữa mắt, mẹ Huyền sẽ có tiền may một cái áo cánh mới thay cho chiếc áo rách vá chằng vá đ.p bao nhiêu năm nay, các em của Huyền sẽ có tiền đóng học, mua sách mua vở…. Nghĩ đến những điều đó, Huyền cố gắng chịu cơn đau này trong khi gã đàn ông kia đang rên lên từng hồi chắc là vì sướng. Nhưng những hình ảnh bố mẹ và các em cũng không làm Huyền quên đi được cái đau đớn tột cùng khi gã “trời đánh” kia đã đâm thủng được màng trinh của Huyền. Huyền kêu lên một tiếng thật to vì đau mà cũng có thể kêu lên một tiếng để chia tay với màng trinh với sự trinh trắng của mình. Huyền kêu lên một tiếng để nói lời chia tay với đời con gái trắng trong trinh nguyên để từng bước dấn thân vào con đường tăm tối tận cùng của xã hội này. Máu và nước dịch của Huyền ứa ra ướt đấm con cu của lão và lồn của Huyền. Hắn cũng kêu lên một tiếng vì đã đâm thủng được màng trinh của Huyền. Hắn dừng lại 2 giây rồi hắn ấn liên tục vào lồn của Huyền để nối tiếp cơn đê mê đang dâng trào trong mình. Lúc này thì Huyền mới bắt đầu cảm thấy đỡ đau và bắt đầu cảm thấy phê phê một chút vì máu nước nhờn đã làm giảm bớt ma sát nên Huyền bớt đau hơn. Hoặc cũng có thể là lồn của Huyền đã quen dần với con cu to lớn của gã. Huyền bắt đầu nhắm mắt lại để thưởng thức cảm giác sung sướng đầu tiên sau quá nhiều đau đớn và tủi nhục. Nhưng khi Huyền vừa hưởng được cảm giác đó khoảng 3 phút thì tự nhiên con cu to đùng của gã giật mạnh lên mấy cái rồi bắn ra cái chất nước gì đó vào lồn của Huyền, nhưng vì có bao cao su chắn lại nên không tiếp xúc được lồn của Huyền trong khi lão thì rên và kêu lên như là đang bị ai đánh ấy. Huyền nghĩ chẳng nhẽ hắn đái vào lồn của mình. Hắn nhanh chóng rút cu ra khỏi lồn Huyền để lại một khoảng trống rất lớn trong lồn của Huyền Huyền ngồi dậy và chưa hiều gì. Hắn tháo bao cao su ra. Đó không phải là nước đái mà là một chất dịch gì đó trăng trắng. Con cu của hắn mềm ra ngay khi tháo bao cao su ra. Huyền lờ mờ hiểu ra đó là thứ làm cho phụ nữ có thai. Giờ Huyền đã hiểu bao cao su có tác dụng gì rồi. Gã vứt cái bao cao su đó vào thùng rác của phòng trọ, rồi mặc quần áo vào và nói với Huyền:
– Xong rồi, mặc quần áo vào đi. Để còn trả phòng và đi về
Huyền cảm thấy chưng hửng và tủi thân. Huyền vừa nhận được cảm giác sung sướng chưa được 3 phút lại phải về sao. Cũng phải chịu thôi, người ta trả tiền cho Huyền để được sướng chứ có phải là làm cho Huyền sướng đâu. Huyền ngồi dậy. Cảm giác của Huyền lúc này rất khó tả, trong lồn của Huyền cảm thấy trống trải thiếu thiếu cái gì đó và muốn được lấp đầy (có thể là cu của một gã đàn ông nào đó thậm chí chỉ là một cái chày giã tỏi cũng được), nhưng bên ngoài thì lại đau đớn, ở hai bên háng và cả hai mép lồn khiến cho Huyền nghĩ rằng chỉ cần cho một que tăm vào đó cũng làm cho Huyền sợ đến phát khóc. Huyền từ từ mặc quần áo vì đau trong khi gã đàn ông kia thì đang cạu lại và hối Huyền:
– Nhanh lên. Sắp hết giờ rồi. Định lâu la để tính thêm tiền à?
Huyền nhanh chóng mặc quần áo nhưng người Huyền đau khắp người như là bị ai đánh ấy. Huyền ngồi lên xe và gã đàn ông đó chở Huyền về với quán Karaoke trá hình của má mỳ Hương.
Vừa về đến phòng Huyền đổ gục xuống giường và 2 đàn chị đến hỏi han Huyền:
– Gã đó có lịch sự không em?
– Lịch sự mà con bé nằm bẹp thế kia à? Mày hỏi ngu như lợn ấy. Chắc là lão lại hùng hục như trâu và làm con bé chết khiếp rồi.
– Mẹ kiếp, đúng là lũ đàn ông chó má. Thôi kệ em ạ. Nhiều khi gặp những gã ga lăng hắn sướng và cũng cho mình sướng cùng đấy. Lúc đấy không khéo lại phải trả tiền cho hắn vì hắn làm mình sướng ấy chứ. Hé Hé Hé
– Khiếp, mày mãi không sửa được điệu cười phe phé đó đi hả mày? Sao không nói gì vậy? Em có ốm không vậy?
– Cảm ơn các chị, em không sao. Em chỉ không ngờ là nó khủng khiếp đến vậy? Chim đàn ông sao to quá chị ạ? Đau muốn chết lúc đấy em mà không nghĩ đến bố mẹ hay các em ở nhà thì chắc là em giết chết lão hoặc là cắn lưỡi mà chết các chị ạ? Tủi nhục lắm chị ơi
Hạnh ôm lấy Huyền và nói:
– Cái nghề của chị em mình nó vậy? Mà Bình, hôm qua tao bảo mày nói cho nó biết về chuyện đó mà mày không nói để nó chuẩn bị tinh thần sao?
– Em hôm qua say quá
– Bố mày hôm qua đi khách không nói với nó được nhờ mày mà mày thì….
– Thôi các chị không sao đâu. Mọi chuyện xong xuôi rồi. Em ổn thôi
– Uh em ạ. Không phải thằng nào cũng thô thiển vậy đâu. Cũng có thằng tôn trọng phụ nữ bao giờ nó cũng cho mình sướng cùng nó đấy
Ba chị em đang nói chuyện thì má mỳ Hương lên ném tiền lên cái giạt giường trải dưới đất của Huyền. Bình kêu lên:
– Nó là gái còn trinh mà được ít vậy sao?
– Tao với nó thoả thuận rồi, tao không trừ tiền nó thì thôi. Khách phàn nàn là nó chẳng biết phục vụ gì cả cứ nằm đực ra chẳng biết gọi mời gì khách gì cả.
– Lần đầu tiên mà má làm sao mà đòi nó điệu nghệ như bọn con được.
– Thế lần đầu tiên của bọn mày có bị khách kêu không?
– Nhưng vì bọn coi đã từng coi phim sex. Còn nó gái quê biểt gì?
– Mày…..
– Thôi các chị, thế thôi là được rồi. Chừng này là đủ để bố mẹ em ăn 3 tháng rồi chị ạ?
– Biết điều thế thì tốt. Này lại có khách đấy, đi nữa không?
– Thôi xin má. Con bé bị gã đó làm cho tơi tả thế này phải để cho nó nghỉ xả hơi chứ
– Uh, thôi để tối mai nhé. Ngủ đi con
Má mỳ Hương đi xuống, còn Huyền thì trào nước mắt ra. Bình và Hạnh thì mắng Huyền một trận:
– Mày ngu lắm em ơi, trinh nó chỉ có một lần thôi. Gái trinh và gái nhà lành như em hiếm lắm. Phải hét giá cao lên chứ em. Không có lần thứ hai đâu. Khi em mà đã mất trinh rồi thì không thể đòi giá cao đâu. Em không đi khảo giá trước à?
– Em đang đói, làm cửu vạn chỉ đủ nuôi thân không gửi cho nhà đồng nào. Em đang ăn bánh mỳ trước quán nhà mình thì bị má mỳ Hương…..
Nói đến đó Hương lại bật khóc vì tủi thân cho mình. Hạnh và Bình lại ôm lấy Hương vỗ vào vai Huyền để động viên.
Kể từ hôm đó, Huyền đi khách nhiều hơn, mỗi tối cũng vài ca. Và Huyền kiếm được nhiều tiền hơn để mua sắm cho mình (nhìn Huyền bây giờ sành điệu lắm rồi không còn quê một cục như hồi mới vào nghề nữa ) và gửi tiền về cho cha mẹ và các em. Bố mẹ Huyền toàn hỏi Huyền làm gì mà kiếm nhiều tiền vậy. Huyền toàn nói dối để giấu các cụ. Các cụ nhà quê chất phát chưa đi khỏi luỹ tre làng nên loè cũng dễ thôi. Nhưng Huyền cũng cảm thấy lo, không thể giấu mãi.
Đúng như các chị nói, nói chung là nhiều khi gặp những thằng tử tế thì Huyền ít nhất cũng còn cảm thấy sướng đôi chút. Nhưng nhiều khi gặp mấy lão già hết xí quách thổi kèn cho các lão ấy bao lâu mà cu các lão ấy vẫn cứ mềm èo. Huyền đã cố hết sức nhưng rồi chỉ được 10 phút thì cu của các lão ấy chẳng bắn tinh cũng chẳng bắn khí mà mềm èo luôn trong lồn của Huyền. Nhưng được cái các lão ấy cũng biết điều không bao giờ trách móc hay trừ tiền mà ngược lại còn bo thêm với điều kiện không được kể gì về chuyện yếu sinh lý của các lão. Buồn cười thật đấy. Đương nhiên Huyền chẳng kể cho ai nghe trừ Bình và Hạnh. Hai chị cứ cười ngặt nghẽo và nói với Huyền là:
– Lần sau mà lão đến đây thì nhường lão cho các chị nhé. Các chị đây toàn gặp mấy lão U30, chim to khủng khiếp mà đụ lâu kinh khủng. Mình đã đạt đỉnh điểm và mệt nhoài rồi mà các bố vẫn còn sung sức. Chị sợ chết khiếp mà có dám kêu gì đâu.
– Này thế không khéo chị em mình đánh nhau vỡ đầu để giành nhau phục vụ mấy ông già chị nhỉ? Ha ha ha
Đó là tối thứ 6, Huyền được một đại gia chở đến một quán cà phê để phục vụ một đại gia khác. Huyền đang đi lên gác sau khi vào nhà vệ sinh trang điểm đôi chút để chuẩn bị phục vụ thì bống có một bàn tay ai vỗ lên vai Huyền. Huyền quay lại và đó là một gã đẹp trai đến chết người đang nở nụ cười với Huyền:
– Em ơi, em làm rơi cái này.
Đó là bao cao su Huyền mang theo để còn nhắc khách mang vào khi khách họ không mang theo. Huyền ngượng ngùng cầm lấy bao cao su rất nhanh. Huyền nở một nụ cười ngượng ngùng và thanh minh:
– Cảm ơn anh, em cầm hộ bạn trai em đấy. Anh đừng hiểu lầm
– Không sao đâu em. Anh em mình cùng nghề mà. Này em cầm lấy loại bao cao su có chất bôi trơn này này nó sẽ đỡ đau hơn đấy. Anh toàn dùng loại này khi đi khách nên anh có nhiều lắm, đứng ngại. Mấy lão đại gia đó thô thiển lắm, em hãy cố gắng nhé
Huyền nhìn chàng trai trẻ trước mắt mình và xúc động. Kể từ khi Huyền bước chân vào nghề này, chưa một chàng trai nào quan tâm đến Huyền như vậy. Huyền nhìn chàng trai lạ mặt đó, chàng trai đó cũng nhìn Huyền. Cả hai nhìn nhau thật lâu. Cho đến khi có ai đó gọi chàng trai đó:
– Tùng ơi, bà Tuyết, khách hàng trung thành của mày đến rồi đây này.
– Uh, tao xuống ngay. Em lên với khách của em đi. Anh phải đi đây.
Tùng chạy biến đi. Còn Yền thì ngậm ngùi quay trở về với phòng của mình. Gã đại gia hỏi Huyền:
– Làm gì mà lâu thế hả em? Đây là ông Vũ Thành Hưng, giám đốc một xưởng xí nghiệp ở khu công nghiệp Bình Dương. Hôm nay ra Hà Nội chơi, làm ông ấy vui thì sẽ có thưởng.
Huyền thở mạnh một cái để gạt hình ảnh của Tùng ra khỏi đầu của mình để bốc lửa và phục vụ Hưng. Huyền đi vắt chéo chân vào nhau và đánh mông như J.Lo tiến về phía Hưng làm mọi người hò reo quá chừng. Huyền ngồi vào lòng Hưng, dùng tay của mình mân mê vào đũng quần của Hưng làm cho chú nhóc của Hưng co giật mấy phát. Huyền túm lấy cái cà ra vát của Hưng kéo Hưng giật về phía mình và đặt vào môi Hưng một nụ hôn chóng vánh rồi đẩy nhẹ Hưng ngã vào chiếc ghế đệm. Mọi người reo hò cổ vũ. Huyền nhảy lên chiếc bàn và từ từ tuột cái váy 2 dây của mình để lộ hết toàn bộ đồ lót của mình. Cường gã đại gia khách hàng quen của Huyền ngạc nhiên sao hôm nay lại bốc đến vậy. Thực ra Huyền đang bốc lửa như là đang trút giận vào đời, Huyền đã hiến dâng sự trinh trắng của mình cho một gã đàn ông thô bạo, đang mua vui cho những gã đàn ông dâm đãng. Còn người mà Huyền thực sự yêu là Việt thì đã bỏ chạy khỏi Huyền từ lâu vì Huyền đã không còn chân quê như trước. Còn Tùng thì làm sao Huyền dám đến bên Tùng khi Huyền đã lên giường với bao nhiêu gã đàn ông rồi. Huyền nhảy múa như điên loại, trút bỏ toàn bộ y phục của mình, trần trụi hoàn toàn trước con mắt tròn xoe xuýt xoa cũng như tiếng vỗ tay của một lũ đàn ông dâm dê. Huyền bò rồi uống rượu rồi ngoái mông và lồn của mình trước mặt Hưng làm Hưng chỉ biết thủ dâm, còn những người khác trong phòng cũng ngồi không yên. Chán chê thì Huyền nằm ra bàn tự bóp vú và lấy ngón tay chọc vào lồn của mình và uốn éo một cách đầy nhục dục. Nhiều người đã phải rút khăn tay lau mồ hôi của mình. Huyền cầm lấy rượu đổ lên người, ngực mình và lấy ngón tay phết rượu trên người mình và đưa lên lưỡi của mình và liếm láp. Huyền đã khóc vì thương cho số phận hẩm hiu của mình nhưng mọi người không ai biết vì cứ nghĩ đó là rượu bắn lên mắt của Huyền. Một trong đại gia tiến đến đưa một tờ 100 USD cho Huyền và Huyền cầm lấy nó, gấp tờ đô làm đôi theo chiều dọc và đút vào lồn của mình rồi rút ra, tờ đô ướt nhèm một nửa vì nước nhờn của Huyền. Huyền cầm lấy tay người đã cho Huyền tờ đô đó đặt lên lồn của Huyền và bóp tay người đó vào với hàm ý, cái giá của 100 USD là được mân mê lồn Huyền. Huyền oằn oại để kích thích người đó.
Tối hôm đó Huyền đã phục vụ Hưng trong phòng khách sạn với một thái độ điên loạn hoang dại và sung sức như thế làm Hưng không tài nào làm chủ được mình đã phải bắn tinh tới hai lần trong buổi tối hôm đó. Huyền đã dùng bao cao su của mình chứ không dùng của Tùng vì Huyền muốn giữ nó làm kỷ niệm. Hưng hôm đó đã bo thêm cho Huyền bao nhiêu. Huyền được đưa về phòng của mình trong một tình trang say sưa, điên khùng và nói nhảm làm má mỳ Hương chạy ra hỏi thăm khách và mắng Huyền một trận:
– Sao lại say như thế hả mày? Nó có gây khó dễ gì cho các anh không ạ?
– Không, cô ấy tuyệt lắm.
– Lần sau chắc phải đến lượt tôi mất, cô ấy trên cả tuyệt vời
Một trong những đại gia nói với má mỳ Hương như thế trong khi má mỳ Hương đang cười phớ lớ với khách và gọi người:
– Thế à? Được rồi, lần sau sẽ đến lượt anh. Hạnh và Bình hai đứa ra dìu Huyền vào
Huyền đổ gục trên giường trong khi Bình thì úp khăn nóng lên trán Huyền. Hạnh chạy pha một ly nước gừng để uống giã rượu. Hạnh định hỏi Huyền làm sao mà say dữ vậy nhưng Bình ngăn lại với lý do để Huyền ngủ, mai muốn nói gì thì nói
10h sáng ngày hôm sau Huyền thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, mồm thì vừa đắng vừa khô vừa nhạt tếch, chẳng hiểu là có cái vị gì. Huyền cố gắng mở mắt. Hạnh đang nấu ăn chắc là bữa trưa, còn Bình thì đang đánh răng, chắc hôm qua Bình có khách buổi khuya, còn Hạnh thì không. Hạnh nhìn thấy Huyền đã thức giấc liền hô lên: “Nữ hoàng nhạc Pop Madonna của chúng ta dậy rồi kìa. Thế kính hỏi nàng duyên cớ gì mà hôm qua bốc thế?”. Huyền kêu lên:
– Đừng trêu em nữa cho em cốc nước em đắng mồm quá.
– Cho nó cốc nước đi mày
Bình đã đánh răng rửa mặt xong đi ra khỏi nhà tắm và nói với Hằng câu đó. Hằng đưa cốc nước cho Bình. Bình mang vào cho Huyền. Bình nói:
– Uống xong cốc nước này, rồi dậy đánh răng rửa mặt đi, rồi ăn cơm, kể tao nghe xem hôm qua mày uống phải thuốc gì mà điên loạn thế hả mày?
– Hôm qua em gặp một chàng đẹp trai hết cỡ chị à?
– Mày chưa thấy sợ đàn ông hay sao mà còn mê trai đẹp hả mày?
– Nhưng chàng tốt lắm. Chàng biết em làm nghề này và chàng cho em cái này này
Huyền nói và đưa cho Bình xem cái bao cao su loại bôi trơn. Bình sửng sốt nhìn Huyền
– Mới lần đầu mà nó dám tặng mày món quá khiếm nhã vậy sao. Đây là loại bao cao su có bôi trơn. Gã này là tay chơi gái khét tiếng thì mới dùng loại này đấy
– Đúng rồi, chàng là trai gọi mà
– Trời, hết người rồi hay sao mày đi yêu trai gọi hả mày. Đã thế lại còn phát điên lên vì nó
– Chị không biết lúc đó em cảm thấy hận đời quá. Việt thì đã bỏ em rồi. Em đã hiến dâng sự trinh nguyên của mình cho một gã đàn ông trần trụi, thô thiển và mua vui cho một lũ đàn ông. Chị bảo em còn mặt mũi nào để đến bên Tùng nữa
– Tùng là tên của gã trai gọi đó hả?
– Vâng,
– Ối giời, mày có hâm không? Mày là gái gọi nó cũng là trai gọi. Mày lên giường với bao nhiêu thằng vì tiền thì nó cũng lên giường với bao nhiêu cô cũng vì tiền. Có gì đâu mà phải ngượng
– Nhưng đàn ông có không trinh trắng thì cũng không sao. Chứ còn phụ nữ chúng mình như thế là hư thân lắm
– Ngoại hình của mày thì thành phố lắm rồi nhưng tư duy vẫn còn nhà quê lắm. Bây giờ nam nữ bình đẳng rồi. Hơn nữa đàn bà chân yếu tay mềm không biết làm gì để kiếm ăn làm cái nghề mạt hạ này còn dễ chấp nhận hơn là đàn ông vai u thịt bắp không biết kiếm tiền mà phải ngủ với đàn bà để có tiền. Đúng là quá hèn
Huyền im lặng vì Bình nói đúng thật sao chàng lại làm cái nghề hèn hạ này. Nhưng Huyền nói:
– Nhưng ít nhất kể từ khi em làm nghề này chưa có ai quan tâm em đến vậy, nhặt bao cao su giúp em, không khinh bỉ em, quan tâm tới em, còn tặng em cái này nữa. Em tin chàng là một người tốt. Chắc hẳn chàng phải có một nguyên nhân đặc biệt nào đó thì chàng mới phải dấn thân vào con đường này
– Cũng có thể. Nhưng hiếm lắm. Thôi dậy rửa mặt đi rồi ăn cơm. Chắc gì mày đã gặp lại gã trai gọi đó
– Uh cũng có thể
Huyền dậy rửa mặt, đánh răng và ăn cơm. Kể từ sau vụ kích động đó, Huyền có vẻ nổi danh hơn, khách hàng muốn qua đêm, muốn vui vẻ với Huyền ngày càng nhiều. Điều đó càng làm cho 2 bà chị cùng phòng với Huyền lo lắng cho sức khoẻ của Huyền nhiều hơn là ghen tị với Huyền. Huyền bây giờ cứ về đến nhà là nằm bẹp dí xuống giường, nhức mỏi khắp người. Thời gian cứ thế trôi qua.
Cho đến một tối thứ 6 (lại là tối thứ 6), Huyền đi tham gia một bữa tiệc với một giám đốc của một tổng công ty có tiếng. Huyền lộng lẫy như là một bà hoàng, bước vào dự tiệc. Cô khiến mọi người trầm trồ bởi vẻ đẹp mặn mòi của cô. Huyền tươi cười chào khách của vị tổng giám đốc nổi tiếng nhưng cao số nên muộn vợ. Huyền cứ tươi cười như thế cho đến khi Huyền thấy Tùng đi vào với một người phụ nữ lớn tuổi. Tùng có vẻ lạnh lùng nhưng bà cô lớn tuổi kia thì có vẻ quấn quýt với Tùng ra mặt. Huyền cảm thấy bối rối dù vẫn tỏ ra tươi cười. Tùng cũng tươi cười chào bạn bè của người phụ nữ sồn sồn kia cho đến khi nhìn thấy Huyền. Mọi người có thể không nhận ra nhưng Huyền có thể nhận ra một chút bối rối trên khuôn mặt thiên thần của chàng. Cả hai vẫn tươi cười với những người bạn của khách hàng của riêng mình. Cả hai đều muốn tiến đền để nói chuyện và hỏi thăm nhau lắm. Nhưng chẳng biết làm như thế nào. Nhưng may thay cơ hội cũng đến. Bà già sồn sồn kia nhìn về phía ông tổng giám đốc của Huyền. Huyền đoán chắc là hai người quen nhau. Bà già đó tiến đến:
– Chào ông bạn Cường của tôi. Dạo này làm ăn khấm khá quá nhỉ. Lại còn có cả vợ đẹp thế này nữa
– Ah, chào bà Tuyết. Khấm khá làm sao bằng bà. Bà cũng có một anh bạn trai trẻ và đẹp trai quá trời. Giới thiệu cho bà đỡ hiểu nhầm. Đây là Huyền, bạn gái tôi chứ không phải vợ tôi đâu. Cô ấy còn chưa muốn cưới tôi. Còn bà giới thiệu anh bạn của bà đi
– Ái chà, cô em, kén chọn quá vậy. Ông Cường này giàu lắm đó. Lấy ông ấy không lo khổ đâu. Còn đây là Tùng trợ lý của tôi. Cậu ấy đâu có đồng ý làm bạn trai của tôi đâu
Tùng đưa tay ra để bắt tay với Huyền và nói:
– Rất vui được làm quen với Huyền
– Mình cũng vậy
Nhạc nổi lên, Cường mời bà Tuyết khiêu vũ, còn lại mỗi Tùng và Huyền ở đó. Cả hai đứng với nhau và cùng bối rối không biết phải bắt đầu như thế nào. 1 phút trôi qua Huyền mở lời trước:
– Bao cao su của anh em không dùng đến vì em muốn giữ nó làm kỷ niệm. Em cũng mua loại đó để dùng.
– Trời, em cứ dùng đi. Nó có là cái gì quý giá đâu mà phải giữ.
– Sao không quan trọng? Đó là món quà đầu tiên em được nhận từ một người đàn ông kể từ khi em làm nghề này.
– Nếu em muốn, anh sẽ tặng em một cái gì đó trong sáng và ý nghĩa hơn là cái thứ thô thiển đó.
– Không, đối với em nó rất có ý nghĩa. Anh Tùng này, em hỏi anh một câu khiếm nhã được không?
– Em cứ hỏi đi
– Tại sao anh lại làm nghề này?
Tùng im lặng trong giây lát. Huyền nói tiếp
– Nếu anh không muốn trả lời thì thôi vậy. Còn em làm nghề này để….
– Em không phải nói anh hiểu mà. Còn nguyên nhân vì sao anh làm nghề này ư? Chuyện buồn thảm và dài lắm. Em cho anh địa chỉ của em đi, hay số điện thoại di động cũng được, khi nào đó chúng mình gặp nhau anh sẽ kể cho em nghe được không?
– OK
Tùng và Huyền đổi điện thoại di động cho nhau để họ nạp số của mỗi người vào máy của nhau. Nhạc đã tắt, và nổi lên bài tiếp theo. Đó là một vũ điệu Latin. Tùng quay sang hỏi Huyền:
– Chắc chắn là em biết khiêu vũ đúng không?
– Đương nhiên rồi.
Tùng đưa tay của mình ra, Huyền cũng vậy. Tùng cầm lấy tay của Huyền và hôn lên đó một cái như là một nghi thức lịch sự phương Tây khi mời phụ nữ khiêu vũ. Mọi người đều hiểu như thế nhưng với Huyền khi được Tùng hôn nhẹ lên bàn tay của mình Huyền cảm thấy xúc động mãnh liệt mà Huyền chưa bao giờ có. Dù cho Huyền đã để cho đàn ông dày vò cơ thể mình bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ Huyền cảm thấy xúc động mạnh như lần này dù Tùng chỉ hôn lên tay Huyền thôi mà. Kể từ sau nụ hôn đó, Huyền không biết mình nhảy múa ra sao, Huyền chỉ biết nhảy theo Tùng, nói đúng hơn là cảm xúc mà Tùng truyền cho Huyền. Huyền cũng không nghe thấy mọi người đang cổ vũ cho màn trình diễn đẹp nhất đêm nay của Tùng và Huyền. Huyền chỉ chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt của Tùng. Ánh mắt, đôi môi, cái mũi, làn da của Tùng, mái tóc của Tùng. Tất cả đều cuồn hút Huyền. Dù cho đời Huyền nhiều khi cũng đã từng gặp nhiều thằng khách trẻ đẹp trai và cũng điệu nghệ trên giường lắm nhưng chưa có ai làm cho Huyền xúc động như Tùng. Vũ điệu kết thúc. Mọi người vỗ tay cho Tùng và Huyền. Cường và Tuyết cũng chạy ra khen ngợi Tùng và Huyền. Nhưng cả hai đều nhận thấy Cường và Tuyết có vẻ như là đang ghen một chút.
Huyền đang trong thời kỳ có kinh nguyệt một tuần rồi, Huyền được nghỉ ở nhà không phải đi khách cho đến khi hết tháng để kỳ kinh nguyệt qua đi. Huyền đang nằm trên phòng của mình và buồn chán. Huyền đi xuống dưới nhà để mua băng vệ sinh và một ít đồ cá nhân. Hôm nay đã là ngày kinh nguyệt cuối cùng của Huyền rồi. Vì Huyền hiện đang là hòn ngọc của quán nên má mỳ Hương đồng ý ngay. Huyền ra ngoài mua sắm và ngồi hóng gió ở Bờ Hồ. Nhìn những cô bé bán rong, những công nhân đi ngang qua. Huyền nhớ lại trước đây mình cũng giống họ. Cũng nghèo khổ và lương thiện như họ thôi vậy mà giờ đây Huyền đã thành một cave có tiếng. Huyền buồn quá. Số phận đã xô đẩy Huyền đến vậy. Huyền bống nhớ đến Tùng. Mình bị đẩy vào cái nghề này còn Tùng thì sao đây. Huyền nhấc điện thoại gọi cho Tùng:
– Alô Huyền à?
– Anh đang ngủ hay sao mà giọng nghe buồn cười thế?
– Uh, ah, anh dậy rồi. Có gì không em?
– Hôm nay em được nghỉ. Em muốn được gặp anh và nói chuyện về đời anh như là đã hứa. Nhà anh ở đâu, em đến chỗ anh nhé?
– Địa chỉ nhà anh lòng vòng lắm. Em đang ở đâu anh qua đón
– Em đang ở trước cửa bưu điện ở Hồ Gươm
– Chờ anh 20 phút, anh đến ngay đây
20 phút sau Huyền nhìn thấy Tùng ăn mặc ấm cúng như một ông già, với một cái giấy ăn nhét trên mũi đi xe máy tới chỗ Huyền. Huyền hoảng hốt:
– Anh ốm à? Sao anh không nói địa chỉ để em đến. Khổ thân anh quá
– Không sao em ạ? Hắt xì….. Anh hơi cảm một tí thôi. Em lên xe đi
– Thôi để em chở cho
– Shìiiiiiiii…ahhhhhh không anh chở được. Anh chỉ bị nghẹt mũi tí thôi
Tùng vừa nói vừa hít hà một cái vì cái mũi bất trị đang chảy nước như vòi nước máy của mình. Huyền ngồi đằng sau và có thể cảm nhận thấy người Tùng khẽ rung lên mỗi khi có một cơn gió chỉ là gió thu đi qua thôi. Huyền biết là Tùng lạnh. Huyền từ từ vòng tay mình qua eo của Tùng và ôm Tùng với hy vọng thân nhiệt của mình có thể làm cho Tùng đỡ lạnh hơn. Dù Tùng là trai gọi và đã được làm tất cả những gì mình muốn với phụ nữ mà lại hơi khẽ run lên khi bị một cô gái ôm. Điều đó chứng tỏ Tùng cũng giống như Huyền, nhưng vì mặc cảm tội lỗi nên không dám đến với Huyền. Như vậy Tùng là một chàng trai lương thiện chắc là phải có một lý do nào đó Tùng mới phải dấn thân vào nghề này..
Cuối cùng thì cũng đến nhà của Tùng đó là một ngôi nhà trọ nhỏ nằm ở Gia Lâm. Tùng mở cửa bước vào. Một căn nhà nhỏ có mỗi cái giường và một cái TV nhỏ, bếp, nhà tắm kiêm nhà vệ sinh, một cái bàn con con và 2 cái ghế (chắc là hôm nào đông khách đến quá thì Tùng ngồi lên giường). Tùng làm nghề trai gọi mà nghèo như vậy sao. Nhìn Tùng hôm nay thật khác với mọi ngày, thật giản dị. Có lẽ Tùng chỉ mặc lộng lẫy khi hành nghề, phải lộng lẫy mới có khách chứ. Không hiểu Tùng tiêu gì mà không mua nỗi cho mình một thứ gì. Tùng là con trai mà căn phòng của Tùng cũng gọn gàng đâu ra đấy
– Em ngồi ghế đi
– Cảm ơn anh
– Nhà anh chỉ có nước lọc thôi, không có gì đâu. Em uống nước nóng nhé
– Được rồi anh ạ. Mọi ngày toàn uống rượu tiếp đại gia mệt lắm rồi nên sợ mấy nước uống cao cấp lắm.
– Hi hi hi
Tùng cười nhìn trông duyên chết đi được. Huyền vẫn chờ đợi nghe câu chuyện của Tùng. Tùng sau khi rót 2 cốc nước, ngồi xuống và bắt đầu kể chuyện:
– Có thể em thắc mắc là tại làm sao anh làm nghề này mà lại nghèo thế này đúng không?
Tùng làm một ngụm nước rồi kể:
– Tiền anh kiếm được anh chỉ giữ lại đủ tiêu thôi còn lại anh phải trả nợ. Ngày xưa, anh nghèo lắm, học hết 12, bố mẹ anh không đủ tiền nuôi anh. Anh phải đi làm để gánh vác đỡ gia đình. Làm ruộng không đủ sống. Lên thành phố làm cửu vạn chỉ đủ nuôi thân chẳng gửi về được đồng nào. Nghe lời bọn cửu vạn kháo nhau. Anh lên Lạng Sơn để vận chuyển hàng lậu cho các chủ buôn qua biên giới. Số anh đen đủi thế nào mà ngay chuyến đầu tiên lại rơi vào đúng đợt công an càn quét buôn lậu. Anh phải bỏ hàng chạy lấy người. Thực ra, anh thấy người ta vất hàng chạy lấy người nên anh cũng làm thế vì nghĩ là không sao. Nhưng thực ra bọn họ đã trúng đậm mấy quả trước nên có làm mất hàng chuyến này thì họ vẫn có tiền đền. Chứ anh mà biết mình bị bắt nợ như thế này anh thà để công an bỏ tù anh còn hơn
– Thế hoá ra anh kiểm tiền để trả nợ? Sao anh không buôn lậu tiếp mà lại làm nghề này.
– Đâu dễ thế. Phải đền tiền số hàng trước thì mới được tiếp tục. Anh kiếm được đâu ra tiền. Nhưng, không biết là nên nói may hay không may….
Tùng dừng lại và trùng xuống một chút và nói bé lại
– Một gã trong đường dây đó bị….đồng tính luyến ái mê anh hứa sẽ giúp anh nhưng anh phải….lên giường với ông ta. Anh tưởng chỉ thế là thôi. Anh lại có thể tiếp tục buôn lậu nhưng ngờ đâu anh bị cưỡng hiếp tập thể bởi một lũ đàn ông Trung Quốc. Và anh phải làm cái nghề bẩn thiểu đó, phục vụ cho những gã đồng tính Trung Quốc còn món nợ kia thì vẫn lơ lửng trên đầu và tính lãi cao trong suốt mấy năm anh ở Trung Quốc. Tủi nhục không sao kể xiết. Anh nhiều lần cũng bỏ trốn. Nhưng bên đó lạ nước lạ cái anh đâu có thuộc đường nên bị bắt về, bị phạt đánh và lại cưỡng hiếp tập thể. Anh bị những gã đồng tính luyến ái chơi cho đến khi anh bị bệnh trĩ và lòi rom thì chúng tha anh về. Về Việt Nam anh chẳng biết làm gì cả
– Em cứ tưởng chỉ có hồng nhan mới bạc mệnh thôi. Chẳng ngờ trai đẹp cũng lận đận như vậy
– Anh được một thầy lang ở biên giới chữa khỏi bệnh trĩ và lòi rom. Món nợ kia ngày càng tăng cao. Anh cần một cái nghề gì đó kiếm được tiền nhanh để còn trả dứt điểm món nợ kia. Nên anh làm nghề này. Và em thấy đó, mỗi tối anh phải hành lạc tới 3 có khi 4 khách. Nhức mỏi hết cả người. Vậy mà trả nợ trả lãi, tiền nhà, tiền ăn, tiền may mặc vì đặc thù của công việc. Anh chẳng dám mua gì ngoài quần áo, ăn uống tiết kiệm, ở nhà trọ rẻ tiền. Xe máy kia anh mượn của ông xe ôm gần đây đấy. Anh toàn đi xe bus vào Hà Nội thôi. Thế mà trả nợ mãi vẫn không hết. Anh đang cố cho đến khi anh bị bọn trai trẻ thay thế và hất cẳng anh ra khỏi cái nghề này anh đã trả xong nợ.
– Sau đó anh định làm gì để kiếm sống?
– Anh không biết nữa
– Chắc là anh phải dựa vào bà Tuyết thôi, đúng không?
Tùng đành im lặng không nói gì nữa
– Hắt xì…
– Anh lên giường nghỉ đi, em nấu cho anh nồi cháo nhé
– Thôi, cứ kệ anh, tí anh ăn mỳ tôm cũng được
– Sao lại mỳ tôm? Anh cứ lên giường nghỉ đi
Huyền vừa nói vừa cầm tay Tùng lôi Tùng lên giường đẩy Tùng ngã xuống giường. Nhưng chiếc nhẫn của Huyền vướng vào cái đồng hồ của Tùng làm Huyền ngã đè lên người Tùng. Ngực của Huyền đè lên bộ ngực to săn chắc của Tùng. Lồn của Huyền đè lên con cu to dài và vẫn còn đang mềm của Tùng. Huyền trợn tròn mắt nhìn Tùng. Tùng cũng vậy. Huyền ngượng ngùng nhanh chóng trèo xuống khỏi người Tùng:
– Em ra ngoài mua ít thịt băm và tía tô về nấu cháo cho anh.
Và Huyền phi ra ngoài rõ nhanh. Kỳ lạ thật đấy, Huyền lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi vậy tại sao lại ngượng khi nằm đè lên người Tùng. Huyền nhớ lại cái cảm giác sung sướng khác thường của khoảnh khắc đó và tự cười một mình. Còn Tùng cũng đang tự cười một mình và hơi hoảng loạn vì chỉ cần Huyền nằm đè lên người Tùng lên một chút nữa thôi thì chú nhóc của Tùng sẽ đòi quyền sống ngay lập tức. Kỳ lạ thật đấy, Tùng có thể kiềm giữ cảm xúc rất tốt, có khi trần truồng như nhộng phục vụ khách cũng chưa chắc làm cho Tùng nứng. Tùng chỉ cố gắng nứng để hoạt động như là một nghĩa vụ mà thôi. Đó là lần đầu tiên Tùng cảm thấy có một cô gái lại đặc biệt với mình đến vậy.
Khi cả hai đang ăn cháo thì có tiếng điện thoại reo, đó là điện thoại của Huyền:
– Má mỳ à? Con đang ở nhà một người bạn. Dạ, đó là một gã đã từng làm cho con sướng hôm nay con đi uống nước với anh ta. Chỉ uống nước thôi tí nữa con về. Thế nhé.
– Thế hoá ra anh làm em sướng à?
– Liệu có đủ sức không? Hay là đang làm thì hắt xì hơi vào người người ta ấy
– Càng tốt để bôi trơn chứ sao không?
– Mối tối 4 trận mà vẫn còn ham à?
Cả hai vừa vui vẻ, trêu ghẹo, lườm quýt nhau một tí rồi bống nhiên cả hai lại trùng xuống vì nghĩ đến cái nghề hèn hạ của họ. Lần này đến lượt điện thoại của Tùng:
– Alô anh Vương à? Ứ, hôm nay em ốm lắm, không chiều anh được đâu. Khi nào em khoẻ em gọi cho anh nhé anh yêu. Lần sau nhớ mang theo keo bôi trơn nhé, không đau lắm chịu không nổi đâu. Bao cao su bôi trơn cũng không xi nhê đâu. Uh, chúc anh ngủ ngon nhé. Hay để em giới thiệu cho anh thằng khác để anh fuck nhé cưng. Chết ngất, anh chỉ yêu em thôi à? Thế thì gò bớt chim cho nó bé đi không thì em chết non vi con chim vĩ đại của anh mất. he he. Thôi em đang ăn cháo. Thế nhé, Chào anh
– Pêđê hả anh? Anh vẫn còn dám quan hệ với giới đó hả anh?
– Uh, biết làm sao. Thỉnh thoảng không có khách anh cũng phải quan hệ nhưng cực chẳng đã chỉ khi nào đói khách thôi. Còn bình thường anh từ chối thẳng. Nên anh cũng bị mất khách ở giới pê đê nhiều lắm. Chỉ có mỗi tay Vương này. Nó yêu anh điên cuồng nên cứ bám riết lấy anh. Hồi đầu, còn đánh ghen với khách của anh cơ. Dạo này đỡ rồi đấy. Anh đùa qua điện thoại thế thôi chứ gã này lịch sự lắm. Yêu anh thật lòng nên luôn cố gắng không làm anh đau. Anh chỉ cảm thấy khiếp ở đoạn bị hiếp dâm tập thể ngày xưa thôi. Anh vẫn còn bị ác mộng tới 1 năm sau khi anh rời khỏi Trung Quốc đấy.
– Lần đầu tiên đi khách của em cũng khủng khiếp lắm anh ơi. Một gã đàn ông trân trụi và thô thiển….. Em không muốn nhắc đến nữa.
– Nhưng dù sao lần đầu tiên của em còn là với người khác giới còn anh lần đầu tiên QHTD là với một lũ đàn ông. Mà lại bị cướng hiếp, sợ và đau khủng khiếp.
– Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữa anh, không lại ác mộng tối nay đấy
– Giờ thỉnh thoảng vẫn còn gặp ác mộng có điều không thường xuyên như trước thôi
– Cái nghề chúng mình sao mà nó tủi nhục quá anh ạ?
Lại có điện thoại của Tùng:
– Alô, Tuyết à? Uh hôm nay anh không đi làm. Anh đang bị cảm ở nhà nghỉ hết tuần này. Em đến á? Thôi em cứ ở nhà mà nghỉ ngơi ra nhà anh làm gì cho xa xôi. Làm gì có ai, anh đang ở một mình, anh muốn nghỉ ngơi thôi. Anh đang ăn đây. Mua thuốc rồi. Thôi, em đừng đến làm gì. Alô, Alô, Tuyết ơi
– Tuyết sắp đến hả anh?
– Uh, rất tiếc là em phải về chứ không thì cô ấy lại ghen thì khổ em đấy. Mà cô ấy còn quen với Cường của em nữa chứ…
– Anh không phải nói gì cả, em hiểu mà. Em rửa bát xong cho anh em về luôn đây.
– Thôi không phải rửa, không Tuyết nghi ngờ đấy, để Tuyết rửa. Em về luôn đi. Lần sau gặp lại nhé.
– OK
Huyền nói và nhìn Tùng. Huyền có thế nhìn thấy nỗi buồn và sự tiếc nuối trong mặt Tùng. Và Huyền đoán Tùng cũng có thể đọc được điều đó trong mắt của Huyền. Cả hai nhìn nhau cho đến khi có tiếng xe máy nổ. Cả hai giật mình và cuống quýt nhưng không, đó là tiếng xe của ông xe ôm. Cả hai bật cười. Huyền đi về. Tùng ra tận cửa tiễn:
– Anh vào trong nhà đi, ra ngoài này làm gì gió lắm
– Anh muốn nhìn thấy em về
Huyền đi bộ ra bến xe bus và về Hà Nội. Huyền nghĩ đến cuộc đời thảm kịch của Tùng. Nước mắt của Huyền ứa ra. Chưa bao giờ Huyền khóc vì một người đàn ông. Huyền khóc vì thương Tùng, thương mình, tủi nhục cho cái nghề của mình. Huyền muốn hiến dâng thể xác của mình cho Tùng. Có thể Tùng chưa phải là người đầu tiên chung đ.ng với Huyền. Nhưng đối với Huyền nếu Huyền được trao thân cho Tùng thì đó sẽ là lần đầu tiên thực sự của đời Huyền. Nhưng làm sao Huyền có thể làm được chuyện đó khi Tùng có Tuyết, Huyền có Cường mà Tuyết và Cường lại quen nhau. Nghĩ đến đó Huyền lại khóc trên xe bus.
Sáng hôm sau, Huyền, Hạnh và Bình đều ngồi thần ra khi nghe Huyền kể về cuộc đời của Tùng. Hạnh lên tiếng:
– Chẳng ngờ bọn mình đã tủi nhục lắm rồi vậy mà cuộc đời của Tùng còn tủi nhục và đắng cay hơn nhiều
– Một lũ đàn ông chó má mà.
– Chị biết không, em biết là em đã yêu Tùng rồi nhưng làm sao bọn em đến được với nhau bây giờ?
– Đừng dại mặt. Ông Cường đấy ghê gớm lắm. Ông ấy yêu mày thế thôi, chứ mày mà cắm sừng lên đầu ông ấy xem, chết không kịp ngáp luôn đấy. Không còn đất mà làm ăn đâu.
– Nhưng em yêu Tùng mà.
Cả ba lại im lặng không biết phải làm sao. Bình lên tiếng:
– Nhưng Tùng có yêu mày không hay là yêu tiền của bà Tuyết hơn?
– Em nghĩ là anh ấy sợ bà Tuyết thì đúng hơn, giống như em sợ ông Cường vậy.
– Vậy thì tốt nhất là nên kiếm chế tình yêu đi. Không có kết cục tốt đẹp gì đâu
Sau khi đã đi thẩm mỹ viện, mua sắm mỹ phẩm và may quần áo cả ngày. Đêm xuống cả ba cô gái của chúng ta đi ngủ. Còn Huyền thì không ngủ được, ánh mắt của Tùng, đôi môi, mái tóc, nụ cười của Tùng làm Huyền thao thức cả đêm. Chưa một ai làm cho Huyền phải thao thức như vậy, kể cả Việt.
Còn Tùng thì còn oái oăm hơn nhiêu, chàng đang nằm mơ thấy cái đêm đầu tiên bị một lũ đàn ông Trung Quốc cưỡng hiếp. Đó là một đêm mưa tại một cái nhà sàn đơn sơ trên rừng núi Lạng Sơn. Tùng đang ngồi bên đống lửa chờ người đàn ông hứa giúp mình đến và hồi hộp, không biết gã đó sẽ làm gì mình vì Tùng đã biết gì về thế giới đồng tính đâu. Nhưng người đàn ông đó không đến một mình và với một nhóm người. Tùng tươi cười đón khách của người đàn ông đó vì nghĩ họ là bạn bè của ân nhân của mình, khéo một chút có sao. Tùng và bọn họ uống rượu vui vẻ với nhau. Tùng nhanh chóng hơi say rượu. Rồi Tùng lơ mơ nhận thấy một gã đàn ông đang lột trần mình. Hình như ai đó đang suýt soa:
– Ông anh kiếm được ở đâu hàng ngon thế? Cái bụng, đôi ngực, quả mông, con cu, cái gì cũng đẹp
Tùng giẫy lên, chân tay co đạp và giẫy dụa. Nhưng 2 gã đàn ông đè Tùng ra, một gã hình như bành chân Tùng ra. Tùng không hiểu hắn định lạm gì cho đến khi Tùng thấy đau rát bỏng ở đít. Tùng oặn oại để ngăn cản việc đó nhưng vô ích, một ai đó giữ hai xương bẹn của Tùng lại. Một gã khác nhét dẻ vào mồm Tùng không cho Tùng kêu. Một ai đó đang bành mông của Tùng ra. Tùng không biết là có bao nhiêu người hình như 6 hay 7 người gì đó. Gã đầu tiên hình như chim bé nhất làm nhiệm vụ khai hoang hậu môn còn hoang sơ của Tùng. Tùng đau đớn đến mức chỉ muốn cắn lưỡi chết nhưng không được vì cái dẻ ở mồm. Mắt Tùng mở to, trừng trừng một cách hoang dại vì quá đau, răng Tùng cắn chặt vào miếng dẻ, chân răng của Tùng chảy máu đỏ hết cả tấm dẻ. Rát bỏng đến xé da xé thịt. Nước mắt Tùng ứa ra. Rồi con cu của lão này đâm sọt vào và lão bắt đầu thụt ra thụt vào nhanh chóng cho tới khi bắn tinh vào hậu môn của Tùng. Rồi lại đến gã khác. Cứ lần lượt, từ gã cu to đến gã cu to hơn nữa. Cứ như vậy, Tùng bị giầy vò gần 2 tiếng, máu ở miếng dẻ, máu rướm ở hậu môn, đau rát đến mức 1 tháng sau đó Tùng vẫn còn bị đau rát khi đi đại tiện. Hai bên háng cũng đau nhức quá trời vì bị bành hết cỡ trong suốt 2 tiếng. Tùng bị trói trần truống trong một đêm giá lạnh chở sang Trung Quốc. Về đến đó những con thú đói bên đó lại vờn cho Tùng thêm một trận 2 tiếng nữa…….
– Không…………thả tôi ra
Tùng thức dậy, mồ hôi đầm đìa và thở hở hển, một cơn ác mộng, đã bao nhiêu năm rồi mà Tùng vẫn mơ thấy giấc mơ đó. Tùng nhấc máy gọi cho Huyền:
– Alô Huyền à?
– Em đây. Có chuyện gì vậy? Anh đỡ ốm chưa?
– Đỡ rồi, anh vừa mơ thấy ác mộng
– Lại giấc mơ đó
– Đúng rồi.
– Anh ở yên đó, em đến ngay
Huyền đến thì Tùng đang ngồi trên giường mắt thất thần, mồ hôi đầm đìa. Huyền ôm lấy Tùng và bật khóc
– Anh Tùng, em thương anh quá. Không, em yêu anh. Em muốn được là người tình của anh đêm nay
– Anh không xứng đáng với em. Anh là đĩ đực
– Thì em cũng là một con đĩ mà. Hãy để em là vợ anh được không? Dù em có lên giường với bao nhiêu người đi nữa nhưng nếu anh đồng ý anh sẽ là người đầu tiên của đời em mà em làm chuyện đó với cả tình yêu, tâm hồn và con tim của mình.
– Anh cũng vậy
Tùng và Huyền nhìn nhau rất lâu. Rồi không ai bảo ai, Tùng và Huyền trao nhau một nụ hôn mãnh liệt mà họ chưa từng trao cho bất cứ một vị khách hàng nào. Họ vừa hôn vưa cởi y phục cho nhau. Lâu lắm rồi kể từ lần đầu tiên, Huyền không có cảm giác nóng ran cả người khi bị một gã đàn ông lột trần mình. Vì nó đã quá nhàm. Vậy mà giờ đây khi bị Tùng lột trần, Huyền cảm thấy ngượng ngùng đến nóng ran cả người, con tim đập loạn nhịp như một trinh nữ. Tùng cũng vậy, anh chưa bao giờ anh cảm thấy nứng như thế này khi mới vào vòng khởi động như thế này cả. Tùng nóng bừng cả mặt, con tim đập loạn nhịp. Huyền sờ lên những cơ bụng rắn chắc của Tùng còn Tùng thì nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi vú to trắng của Huyền. Huyền kêu lên những tiếng đầy dâm dục. Đó là những tiếng kêu thật sự không phải là để kích dục khách hàng như mọi lần. Huyền trong cơn đê mê đã mân mê con cu đang co giật đòi quyền sống và yêu thực sự của Tùng. Tùng cũng kêu lên một cách đầy khoái lạc. Con cu to dài, mịn màng không gân guốc và hoàn toàn trùng với màu da. Từ hồi hành nghề cho đến giờ Huyền chưa nhìn thấy con cu nào đẹp như vậy. Huyền từ từ trượt xuống dưới và ngậm con cu của Tùng vào miệng của mình. Tùng ngay lập tức trôn người lại. Từ trước đến nay chỉ có Tùng đi liếm lám cơ quan sinh dục của người khác (gồm cả lồn và cu) chứ ít khi được người khác liếm láp cho ngoại trừ Vương. Tùng nhắm mắt lại tận hưởng. Nhưng Tùng chợt nhớ ra mình phải làm công việc thiêng liêng này vì người con gái mình thực sự yêu. Tùng nói với Huyền:
– Em đưa mông em lên đây. Anh muốn được công bằng với em
– Yeah
Huyền đứng dậy, Tùng nằm ngửa ra. Huyền quỳ lên người Tùng, lồn Huyền kê trước mặt Tùng, con cu của Tùng trước mặt Huyền. Tùng chưa bao giờ được nhìn thấy một cái lồn đẹp đến vậy, đám lông xoăn mượt mà chạy dọc theo hai mép lồn không một chút sẹo, vòng eo săn chắc không một chút mỡ, cái mông to cong đầy hấp dẫn. Từ trước đến nay Tùng chỉ toàn liếm láp cho những quý bà sồn sồn quá cỡ, bụng trên bụng dưới lồi thồi. Mép lồn toàn sẹo vì những vết mổ đẻ chắc vậy, hoặc là những bà muộn chồng, lồn đen xấu xí khô ráp, liếm bao nhiêu vẫn cứ khô ráp không một chút nhờn. Tùng liếm láp. Cảm giác chua mặn của nước nhờn từ lồn Huyền tuy không xa lạ với Tùng nhưng với Tùng thì thật là thích thú. Nhưng Tùng phải dừng công việc của mình lại khi con cu của Tùng bị bao bọc bởi đôi môi căng mọng xinh đẹp của Huyền. Một cảm giác nóng và ướt át mà Tùng ít khi có được vì Vương cũng không thực sự khéo léo lắm trong vụ này. Còn khách hàng của Tùng có bao giờ làm việc này vì Tùng đâu. Tùng ngửa mặt lên trời và tận hưởng cảm giác sung sướng đó. Tùng cảm thấy nứng quá, chưa bao giờ sướng như vậy. Tùng cảm thấy mình sắp ra rồi đây này. Sao lại thế được một tên đĩ đực mà “đầu hàng” sớm như vậy sao. Biết làm sao Huyền điệu nghệ quá mà. Làm thế nào để ngăn Huyền lại. Phải rồi phải tiếp tục liếp láp cho Huyền
Chùm lông đen xoắn lại, mượt mà. Lông mu Huyền thơm ngát mùi mĩ phẩm cao cấp chỉ có được ở các cô bé nhà giàu sành điệu. Dương vật Tùng dựng đứng. Hắn cầm tay Huyền đặt lên cái “của ấy”. Nàng vô thức sờ nắn. Tùng chụp lấy đôi vú. Tùng nắn bóp nó một cách mãnh liệt. Huyền vật vã rên lên vì chưa bao giờ sướng như thế trong những lần đi khách. Lồn Huyền cương cứng. Tay Tùng xe xe đầu vú làm Huyền cứ trân người lên vì nhột nhạo. Nàng nằm im, mắt nhắm nghiền thẫn thờ. Hai bàn tay Huyền bấu vào vú còn lai nắn bóp. Tùng vuốt ve mãi. Chính giữa háng nàng là cửa mình đỏ hồng hấp dẫn. Hai mép thịt đỏ hồng, ươn ướt ngon lành khép lại che kín âm hộ. Khi chiếc lưỡi mềm mại của Tùng đưa vào thì tự động Huyền ưỡn mông ra. Tùng vùi mặt vào giữa hán thơm ngát của nàng mà hôn như mưa. Lưỡi hắn liếm khắp bộ dùi nàng. Thịt da nàng ngọt lịm. Mùi con gái ngây ngất. Hắn bú, nút chùn chụt. Miệng Tùng say sưa hôn, bú, nút nơi thiêng liêng ấy. Nàng nảy mình lên trước những kích thích quá mạnh bạo. Huyền rên lên tức tưởi. Nhớt khí nàng bắn ra xối xả, mằn mặn. Hai mép thịt ấy trơn tru, không chút tì vết. Tùng dùng lưỡi lách vào giữa hai mép thịt lần đến lỗ âm hộ. Lưỡi Tùng như gã thám hiểm đang sục sạo khắp bên trong nơi thầm kín nhất của người con gái. Tùng rà lưỡi vào những nơi nhạy cảm nhất của Huyền.
Sự điêu luyện bao năm hành nghề của Tùng làm Huyền phải dừng mút cu của Tùng để Tùng còn kiếm chế cảm xúc không thì bắn tung toé mất. Huyền quay lại và nói:
– Anh xấu tính lắm.
Rồi Huyền cấm lấy con cu cứng ngắc của Tùng từ từ đút vào âm hộ của mình. Tùng ngăn lại:
– Để anh đeo bao cao su đã. Có thể em chưa có bệnh nhưng anh không chắc vì anh đã từng bị cưỡng hiếp nhiều lần ở Trung Quốc anh sợ sẽ lây bệnh cho em đấy
– Anh chưa đi khám sao?
– Khám rối. Không có bệnh gì nhưng….
– Nếu em phải chết vì anh em sẵn sàng mà
Tùng đơ ra vì tình yêu mãnh liệt Huyền dành cho Tùng. Huyền đút con cu của Tùng vào âm hộ đang nứng hết cỡ của mình. Chưa bao giờ Huyền nứng như thế và Tùng cũng vậy. Nước nhờn của Huyền chưa bao giờ chảy ra nhiều như thế, như là gái trinh vậy. Tim Huyền đập loạn lên. Huyền nhịp một cách mãnh liệt theo nhịp tim của mình. Nước nhờn đã làm cho con cu vĩ đại của Tùng hoạt động trơn tru trong lồn của Huyền. Cả Tùng và Huyền đều kêu rên như là đôi tình nhân trong lần đầu tiên vậy dù cho cả hai đều đã cực kỳ “dạn dĩ” trên tình trường. Tùng cảm thấy đầu mình sắp vỡ tung. Tùng luôn biết cách kiềm chế cảm xúc nhưng Huyền mãnh liệt quá Tùng không kiềm chế được. Lần đầu tiên Tùng phải kêu xin:
– Huyền ơi, đừng bắt anh đầu hàng sớm được không? Hãy để chúng mình dắt tay nhau về đích được không?
– OK, nhưng hứa với em là lần sau không được xấu tính thế được không?
Huyền cho cu của Tùng ra khỏi lồn của mình và nằm vật ra giường vì mệt. Tùng nằm thở trong vòng 2 phút rồi đứng dậy đưa cu về phía 2 chân của Huyền. Huyền cũng nhanh chóng nhấc và bành 2 chân của mình ra vì hiểu Tùng đang muốn làm gì. Tùng đút cu vào cái lồn đang ứa đầy nước nhờn của Huyền. Tùng từ từ đưa đẩy. Huyền nhắm mắt vào để tận hưởng, gan bàn chân của Huyền co ra giãn vào theo nhịp của Tùng và chưa bao giờ Huyền có cảm giác như thế này. Một cảm giác thư thái hoàn toàn không hề có sức ép phải thoả mãn ai hay sự thúc ép về thời gian. Huyền nhắm mắt để tận hưởng. Tùng cũng vậy, lần đầu tiên Tùng làm công việc này một cách thoải mái, không phải quan sát nhiều đến thái độ của người tình để cố gắng cuộc chơi theo ý họ. Một cô gái dáng rất chuẩn đang nằm oằn oại trước mặt Tùng chứ không phải mấy quý bà sồn sồn béo ị xấu xí. Cái lồn trơn tru và ướt nhèm của tuổi thanh xuân chứ không phải khô ráp như mấy quý cô quá lứa lỡ thì.
– Đẩy nhanh tốc độ đi anh
Tùng bắt đầu đẩy nhanh tốc độ của mình cảm xúc mãnh liệt làm cả hai cùng rên lên như một lũ mèo đói. Sau 10 phút đụ với tốc độ cao, Tùng dừng lại và con cu của Tùng co giật. Huyền hiểu điều gì sắp xảy ra. Nàng cố gắng dùng cơ âm đạo nhồi bóp cu của Tùng làm Tùng nhăn nhó kêu rên và nhanh chóng rút cu ra ngoài để bắn tinh mãnh liệt lên đám lông mu của Huyền.
– Àh…..Ui….Àh….Em còn xấu tính hơn anh. Thế em định mang thai của anh để khỏi hành nghề hay sao vậy? Cũng may anh còn nghĩ cho em
Tùng nói và thở hổn hển và đổ gục lên người Huyền. Tùng nói trong hơi thở:
– Không phải anh nịnh em đâu. Nhưng anh làm chuyện này nhiều rồi nhưng chưa bao giờ sướng như vậy
– Em cũng vậy
Cả hai cùng cười. Tùng kéo cái chăn ở dưới giường của mình phủ lên người mình rồi cả hai chìm vào trong giấc ngủ khi Tùng trượt ra khỏi người Huyền. Tùng xiết chặt Huyền trong vòng tay rắn chắc của mình. Còn Huyền đặt tay lên bộ ngực đẹp như bước tượng của Tùng. Huyền nói:
– Em yêu anh
– Anh cũng vậy
Tùng nhắm mắt nhưng vẫn nghe thấy Huyền kể về đời mình và lý do vì sao Huyền vào nghề này. Thấy Tùng im lặng Huyền hỏi:
– Anh ngủ rồi à?
– Chưa, em cứ nói chuyện đi. Anh nghe đây
– Nếu bây giờ Tuyết mà đến đây thì sao nhỉ?
– Em hãy cầu nguyện cho điều đó không xảy ra. Nếu không cô ấy sẽ cho anh một phát đạn là em sẽ sống một mình đấy
– Nếu vậy em sẽ bảo cô ấy bắn chết em luôn để em đi cùng anh
– Hi hi đi theo để đòi món nợ của anh ở Lạng Sơn. Đừng, anh sợ lắm
– Hi hi hi. Chỉ sợ cô ấy bắt em phải sống để khổ hơn chết thôi. Không, nếu cô ấy không bắn em, em sẽ cắn lưỡi tự vẫn
– Đừng vậy, nếu anh phải chết, anh muốn em sống hạnh phúc với một người đàn ông nào đó với một nghề lương thiện nào đó.
– Không đời em chỉ hạnh phúc khi có anh thôi. Đừng chết và bỏ em được không? Hứa với em đi
Tùng không nói gì chỉ siết chặt Huyền hơn trong vòng tay của mình, hôn nhẹ lên mái tóc của Huyền. Huyền thấy có một giọt nước trên mái tóc của mình:
– Anh khóc à?
– Khô…ông
– Giọng anh méo thế kia mà không à?
– Khô…ông
– Em biết anh khó xử với Tuyết đúng không? Em cũng vậy, em cũng khó xử với Cường lắm. Cường là một tay ghê gớm. Hắn mà biết chuyện này thì 2 đứa mình không có đất sống tại Hà Nội đâu anh ơi.
Tùng lại im lặng. Huyền tiếp:
– Chúng mình hãy vui vẻ hạnh phúc được phút nào hay phút đó. Chỉ cần hạnh phúc với anh một ngày thì dù cho em có phải sống tủi nhục với Cường cả đời em cũng chịu được mà
– Anh đúng là một thằng đàn ông bất tài, phải ngủ với đàn bà để kiếm tiền, không biết làm thế nào để giữ người con gái mình yêu ở bên cạnh mình
– Anh đừng nói vậy. Những gì anh trải qua trong đời, mấy ai trên đời này có thể chịu đựng và sống đến tận bây giờ
Tùng lại siết Huyền trong vòng tay của mình một lần nữa. Giọt nước mắt của Huyền nhỏ xuống cánh tay của Tùng. Tùng không hỏi gì chỉ hôn lên tóc Huyền như là ra hiệu động viên cho Huyền vậy. Tùng và Huyền ngủ thiếp đi trong giây lát. 4h sáng Tùng thức dậy và gọi Huyền dậy theo:
– Dậy để về thôi em, mai người ta thấy người lạ ở đây không hay đâu. Hội bọn anh làm luật rồi, không giao cấu, QHTD ở chỗ trọ. Hôm nay anh phạm luật rồi đấy
– Uh
Huyền uể oải dậy, Tùng hôn nhẹ vào môi Huyền để động viên
– Cố lên em
– Không sao, lần sau chúng mình ra nhà trọ vậy
– Uh miễn là Tuyết không nhìn thấy
– Cường cũng vậy
Tùng tiễn Huyền ra cửa như mọi khi. Huyền trèo lên xe máy của Bình. Cơn gió thu buổi đêm thổi lạnh quá, như tâm trạng của Tùng và Huyền lúc này vậy. Một mối tình bấp bênh, chưa biết đi đâu về đâu.
Huyền về đến Hà Nôi là 5h sáng. Huyền làm một bát phở sáng ở một cửa hàng bán phục vụ cho công nhân làm ca đêm, nhâm nhi một ly cà phê ngẫm nghĩ về đời mình, ngẫm nghĩ về tình yêu với Tùng rồi mỉm cười một mình khi nhớ lại cảm giác sung sướng tối qua. Huyền qua chỗ lấy quần áo và lấy cái váy 2 dây có mút độn ngực tại cửa hàng may quen thuộc rồi mới về chỗ nhà trọ mà 3 chị em Bình, Hạnh và Huyền vừa thuê được. Không phải ở lại quán của má mỳ nữa mất tự do quá. Về đến nơi, 2 chị kia đã dậy và đang nấu bữa sáng.
Huyền vào nhà và không nói gì. Bình và Hạnh cũng không nói gì vì đều đã hiểu chuyện gì xảy ra khi thấy Huyền ôm gối và tự cười một mình. Bình chỉ hỏi:
– Mày định tính chuyện của Cường như thế nào?
– Em không biết nữa. Nhưng ở bên chàng em thấy mình như mất trí, không thể điều khiển được mình
– Hey….., tao không biết phải ghen tị với mày vì mày đã tìm được tình yêu thực sự của đời mình hay phải lo lắng cho mày vì mày đang đùa với lửa đấy. Ông Cường mà biết chuyện này chết cả đôi luôn
– Em không biết nữa
– Thôi đừng doạ con bé nữa. Nói chung là em hãy làm theo con tim mách bảo thôi em ạ.
Điện thoại reo, Huyền nhấc máy:
– Má mỳ à? Con vẫn chưa hết kỳ kinh nguyệt mà (Huyền nói dối thế chứ còn hết 2 ngày rồi). Chỉ đi dự tiệc với ông Cường thôi chứ không phải đi khách chứ gì? Vâng được rồi, má nói với Cường là con nể ông ấy lắm đấy nhé, con mệt lắm ấy. Vâng, tối nay con ra chỗ má. Má bảo ông ấy đón con ở chỗ của má nhé
– Tối nay lại đi với Cường à? Hãy cố gắng mặn nồng với Cường nhé
– Dạ vâng, em biết mà
Tối hôm đó, Huyền mặc chiếc váy mới may xong hôm nay. Bộ ngực của Huyền được miếng mút độn lên trông thật sexy, kèm với cái mông cong cớn không thua gì J.Lo của Huyền làm mọi người phải suýt soa. Huyền lại phải cười đến đau cả miệng như mọi lần tại những bữa tiệc sang trọng như thế này. Huyền đã đóng vai bồ của Cường khá là tốt cho đến khi Tùng xuất hiện cùng bà Tuyết. Huyền bỗng cảm thấy ruột gan mình thắt lại khi nhìn Tùng đang thân mật tay trong tay với mụ Tuyết. Dù Huyền biết Tùng chỉ giả vờ. Nhưng nhìn người đàn ông của mình tay trong tay với người khác một cách hợp pháp là điều không dễ chịu tý nào.
– Em sao vậy?
Câu hỏi của Cường làm Huyền giật mình. Huyền lúng túng đôi chút rồi đáp lại:
– Em không sao
Huyền có thể nhìn thấy bên kia Tùng cũng đang thảng thốt như vậy trong giây lát rồi lại tươi cười với Tuyết. Cả hai đều thầm mong bà Tuyết sẽ không đến chỗ ông Cường như vậy Huyền và Tùng đỡ lúng túng hơn. Nhưng điều họ mong muốn đã không xảy ra. Dù đã cố gắng nhưng cuối cùng thì họ vẫn để lộ sự lúng túng của mình. Nhạc nổi lên, Cường nói với Huyền và Tùng:
– Hai bạn hãy để cho mọi người ở đây thấy hai bạn nhảy đẹp như thế nào đi
– Hôm nay….. em mệt. Anh biết …..tại sao rồi mà
Tuyết nói một cách lúng túng. Cường nói:
– Vậy em cho phép anh nhảy với Tuyết nhé. Có được không cậu Tùng?
– Dạ….vâng…anh cứ tự nhiên
Tùng cũng lúng túng không kém gì Huyền. Tùng ngồi cạnh Huyền, hai người cầm cốc rượu và nước hoa quả trên tay uống liên tục để che giấu sự bối rối của mình mà không nói một câu nào dù chỉ là xã giao. Tất cả những dấu hiệu vụng về đó đã không qua mắt được 2 cáo già là Cường và Tuyết. Cường nói với Tuyết trong khi đang khiêu vũ:
– Hai chúng ta bị 2 đứa nhãi ranh đó cho cắm sừng rồi
– Ý ông là chúng nó ăn mảnh với nhau
– Người tinh ý như bà mà không nhận ra sự lúng túng của chúng nó khi đối mặt với nhau hay sao?
– Ông định tính sao?
– Đó là một sự sỉ nhục. Chúng ta nên cho chúng nó biết chúng ta không phải là 2 con bò bị chúng nó xỏ mũi dắt đi. Phải bắt chúng nó trả giá
– Kế hoạch của ông là gì?
– Yên tâm tôi sẽ có cách
Hai con người bất hạnh của chúng ta không hề hay biết điều tồi tệ gì sắp xảy ra. Chỉ biết là mọi chuyện đều đang thuận lợi với cả hai người. Huyền ngày càng nhiều khách hơn do Cường giới thiệu. Tùng cũng được Tuyết giới thiệu cho nhiều khách hơn. Sự giúp sức của Huyền và Vương, món nợ của Tùng đang ngày càng bé lại. Hai bạn trẻ của chúng ta vẫn âu yếm vẫn ái ân vẫn vui vẻ vụng trộm với nhau trót lọt (đấy là họ nghĩ vậy).
Một tối thứ 6 thảm kịch của đôi bạn trẻ của chúng ta đã diễn ra. Tùng lên Lạng Sơn để trả dứt điểm món nợ, cả gốc lẫn lãi. Còn Huyền được Cường giới thiệu phải “lên giường” phục vụ một cán bộ cấp cao trong ngành Công An – bạn thân của Cường. Hai sự kiện xảy ra cùng một lúc làm cho 2 bạn trẻ của chúng ta tiếp tục rơi vào vòng xoáy của cuộc đời để rồi rơm tõm xuống tận đáy của xã hội đúng lúc bọn họ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy để bắt đầu một cuộc sống mới. Họ định bỏ trốn khỏi Hà Nội, mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nào đó để làm ăn lương thiện từ đồng vốn kha khá mà cả hai tích góp được mấy năm nay. Vậy mà…. Bạn muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì hãy chờ ở phần sau
Huyền lại bốc lửa cuồng nhiệt phục vụ các đại gia với tất cả niềm vui trong trái tim cô đơn giản vì cô nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp của cô và Tùng trước mắt. Hai người mở một quán cà phê nhỏ tại một thị trấn nhỏ, sướng khổ có nhau, không phải tủi nhục đi khách mặc cho người ta dày vò cơ thể của mình nữa.
Huyền lại nhảy thoát y, lại trút bỏ quần áo, hôn, sờ soạng khách hàng, tự sờ soạng và kích dục bản thân một cách đầy hoang dại trước những tiếng vỗ tay reo hò, đương nhiên có một số người lần đầu tiên thấy những cảnh như thế đã phải toát mồ hôi. Nhưng đúng lúc đó công an ập vào, Huyền không có lấy một mảnh vải che thân trên người đang hôn hít ông cán bộ cấp cao Công An kia. Huyền bị còng tay ngay lập tức, thực ra ông cán bộ cấp cao Công An kia đang điều tra phá án mà Huyền là nhân vật được nhắm trước, một gái đĩ nổi tiếng hành nghề bao nhiêu năm nay. Huyền chết sững như trời trồng, Huyền được khoác vội cái áo khoác và đưa về trại tại giam ngay trong cái đêm 24 tết. Năm mới tết đến, lẽ ra đó phải là năm mới vui nhất trong đời Huyền vì Huyền và Tùng định bỏ trốn trong năm nay và cưới nhau ngay trong năm nay. Vậy mà cái gì đã xảy ra thế này. Ông cán bộ cao cấp kia là do Cường giới thiệu. Thôi rồi, lão Cường và mụ Tuyết biết chuyện của Tùng và Huyền từ lâu và đã bầy mưu tính kế từ lâu. Trời ơi, anh Tùng ơi, anh đang ở đâu, anh có an toàn không? Anh Tùng ơi.
Còn Tùng thì cũng đang bị cưỡng hiếp tập thể. Lại cưỡng hiếp tập thể, chính xác là như vậy. Đây cũng là một phần kế hoạch của Cường và Tuyết. Khi Tùng mang số tiền này lên Lạng Sơn để thanh toán thì chủ nợ sẽ nhận được thêm một số tiền bằng một nửa số món nợ của Tùng với điều kiện cưỡng hiếp Tùng mang Tùng sang Trung Quốc, muốn hiếp Tùng chết luôn ở biên giới Trung Quốc cũng được. Cứ hiếp đi, hiếp chán rồi không hiếp được nữa thì cho nó làm ôshin, sai vặt, sao cũng được, không được cho về Việt Nam nữa.
Tùng lại bị đè ra và bị 10 người, hình như 15 người, hình như như thế. Tùng chẳng biết nữa. Tùng nghiến răng vào tấm dẻ chịu đau. Mắt Tùng thất thần nghĩ đến Huyền, nghĩ đến những tháng ngày hạnh phúc sắp mở ra trước mắt hai người. Vậy mà. “Huyền ơi, em có sao không?” Tùng ứa nước mắt vì đau bởi vết thương đã được chữa lành bao nhiêu năm giờ đây đang tái phát. Vương yêu Tùng lắm có bao giờ thô bạo với Tùng như thế này đâu. Thậm chí có hôm Tùng mệt, Vương chỉ sờ soạng thổi kèn cho Tùng và cho chim của Tùng vào hậu môn và phục vụ Tùng luôn. Chưa bao giờ Vương thô bạo với Tùng như vậy. Còn lũ thú hoang này. Chúng nó đè Tùng, ấn và thụt mãnh liệt, hết người này đến người khác, hậu môn của Tùng rướm máu chúng cũng không tha cho Tùng và lại tiếp tục. Chúng dùng tay bành mông Tùng hết cỡ, cho cả bàn tay vào trong hậu môn của Tùng, hậu môn Tùng chảy máu đầm đìa. Đầu Tùng quay ngang quay ngửa vì đau, mắt nhắm nghiền rồi mở ra trừng trừng một cách hoang dại, mặt Tùng đỏ gay. Đau đớn tột cùng. Chưa bao giờ Tùng đau như vậy. “Huyền ơi, có lẽ anh bỏ mạng trong đêm nay và bỏ em ở lại một mình mất, hãy tha lỗi cho anh”. Tùng tự nhủ lòng mình như vậy. 3 tiếng đồng hồ trôi qua, một lũ đàn ông nằm vật ra vì phê vì đã bắn tinh tung toé lên miệng, mắt, mũi, miệng và khắp nơi trên cơ thể Tùng. Còn Tùng thì nằm bất động như một cái xác, mắt thất thần, không còn một tí sức lực nào để vùng lên mà bỏ chạy nữa. Tùng muốn vùng dậy để bỏ chạy khỏi nơi này để về với Huyền nhưng Tùng không nhấc nổi tay chân của mình nữa. Bọn chúng biết vậy nên cũng kệ để cho Tùng nằm đó. Rồi bọn chúng lục đ.c ngồi dậy mặc quần áo và lôi Tùng xềnh xệch như một cái xác chết sang Trung Quốc, Chúng nó thậm chí còn không mặc quần áo cho Tùng, để Tùng nude 100% trong cái giá rét của đêm 24 tết.
Còn Huyền bị đưa vào trại tạm giam đêm 24 tết. Mọi người sắm tết còn Huyền bị đưa vào đi với một bộ độ lót và một cái áo khoác. Cái phòng giam này toàn là đá, lạnh kinh khủng. Trong cái phòng giam này, chỉ có một cái chiếu mỏng manh trải dưới nền đất, một cái chăn mỏng, một cái màn mỏng. Chỉ có vậy. Lạnh quá, Huyền phải đi chân đất vì dép guốc bị tịch thu. Huyền rét run cả người chưa bao giờ lạnh như vậy. Nhà giam tối om, chuột gián bò khắp nơi. Huyền lôi cả chăn, cả màn trùm vào người mình cho đỡ lạnh. Nhưng sao vẫn lạnh quá, môi Huyền đang thâm lại vì lạnh. Không được, lạnh quá, mình phải làm cái gì đó cho cơ thể mình nóng lên mới được. Huyền đứng dậy chống đẩy, nhảy arobic, chạy bộ tại chỗ, nói chung là cố gắng vận động càng nhiều càng tốt để cho cơ thể mình nóng lên. Nhưng chẳng ích gì, người Huyền chỉ nóng lên được một chút, khi Huyền vì nghỉ ngơi vì mệt nhoài, đặt lưng xuống để ngủ. Chỉ được 5 phút cơ thể của Huyền lại lạnh trở lại. Nhưng Huyền đã quá mệt và đói không còn sức mà vận động Huyền ngồi ngủ cho đỡ lạnh. Vì nền đất lạnh quá. Nhưng ích gì đâu, tường đá cũng lạnh như nền đất đá vậy. Xung quanh 4 bước tường là đá mà. Nghĩ đến Tùng, không biết Tùng đang ở đâu, đang làm gì có bị Cường và Huyền trả đũa không, Huyền chỉ mong Tùng trốn được thì dù Huyền có chết trong ngục Huyền cũng cam lòng. Những kỷ niệm về Tùng, những giây phút ái ân tuyệt đỉnh bên nhau của Huyền và Tùng, những nụ hôn trao nhau, ánh mắt, nụ cười của Tùng làm cho Huyền quên đi cái lạnh. Nghĩ đến cuộc đời tủi nhục mà Tùng đã trải qua thì Huyền lại cố gắng để sống, sống để về còn trả thù Cường. Phải trả món nợ này chứ. Nhớ đến cảm giác ấm nồng khi bị Tùng siết chặt trong vòng tay của mình. Huyền dần dần quên đi cái giá rét của phòng giam và ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng hôm sau Huyền thức giấc và được cho ăn một bát cháo muối. Huyền ăn ngấu nghiến bát cháo muối sau khi đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng vì phải vận động, phải giá lạnh cả đêm. Chỉ được ăn có thế thôi sao.
– Phạm nhân Huyền có người nhà Nguyễn Hồng Hạnh gửi đồ ăn và đồ đạc cho cô
Huyền mở vội xem có gì ăn được không, bánh chưng, giò, hay quá, cả cái chăn và quần áo nữa. Nhưng sao chỉ một cái chăn lông sao đủ ấm được. Ở cái trại giam này, 2 cái chăn bông cũng vẫn lạnh, quần áo của Huyền cũng ít vậy, sao đủ ấm được. Nhưng không thể trách mọi người ở ngoài được vì ở ngoài đâu có lạnh như vậy. Nhưng Huyền muốn nhắn Hạnh hỏi thăm tình hình của Tùng. Huyền kêu lên:
– Thưa cán bộ, em có thể gặp Hạnh được không ạ?
– Không, đang tạm giam không được gặp người nhà. Mà mẹ nó. Sao nó không nhằm lúc khác bắt, nhằm đúng lúc Tết nhất thế này. Tết năm nay bọn tao mất Tết vì mày rồi đấy. Ngồi ra kia đi, hãm quá. Mà mày liếm cu cho bố mày đi, bố mày cho mày gặp người nhà
– Ông cáu với nó làm gì. Trách thì trách các xếp thôi. Nó là cave liếm cu ông chỉ tổ bẩn cu ông thôi. Loại nó cho đi liếm cu, liếm đít chó ấy.
Chưa bao giờ Huyền cảm thấy tủi nhục như vậy. Huyền mở bánh chưng ra để ăn, đói quá. Nhưng bánh chưng Hạnh và Bình mua ở đâu thế này. Không mua ở chỗ bà Hằng như mọi năm hay sao ấy. Bánh chưng mốc meo, nhân đậu xanh gì mà đen xì, chẳng có thịt mỡ, lại còn hơi bốc mùi thiêu sao ăn được. Bánh chưng bà Hằng làm mọi năm bán ngon lắm mà. Mua ở đâu mà bánh chưng dở tệ vậy. Thôi đành ăn giò vậy. Giò cho hàng the hay cho bột hay sao mà cứng vậy. Để lâu ngày rồi hay sao mà giò cũng hơi có mùi. Bà Lan làm giò mọi năm ngon lắm. Năm nào Huyền chả mua giò ở đó mang về quê ăn tết. Sao hôm nay lạ vậy. Huyền định hỏi cán bộ là có gửi nhầm không. Nhưng ngại lại thôi.
Thôi đành phải ăn vậy, bây giờ đói quá, kể cả đồ ăn chó lợn cũng phải ăn chứ, ăn để còn no để tối nay còn chống chọi với cái rét.
Còn Tùng, thức dậy lúc 10h sáng không mảnh vải che thân chì có cái chăn bông mỏng đắp ngang người. Toàn thân Tùng nhức mỏi, hậu môn của Tùng dính dính. Thôi rồi, căn bệnh trĩ của Tùng tái phát rồi. Tùng cho tay vào kiểm tra. Tùng giật nảy mình khi cho tay vào hậu môn của mình. Đau quá, Tùng đưa tay ra ánh sáng để xem, nó vẫn còn rơm rớm máu. Tùng muốn ngồi dậy mặc quần áo để đi ra ngoài vệ sinh lỗ đít của mình, nhưng hai bên háng của Tùng đau quá không nhấc chân lên được. Tùng nhìn quanh căn phòng tối tăm như một cái nhà kho. Tối quá thế này làm sao biết được quần áo của mình lũ chó má nó vứt ở đâu. Tùng đang chớp mắt để nhìn được mọi thứ trong không gian tối tăm này. Thì bỗng có người mở cửa, Tùng lấy tay che mắt vì ánh sáng chói loài từ bên ngoài ùa vào không gian tối tăm này Nhưng không chỉ có ánh sáng lùa vào đây mà có cả những cơn gió lạnh buốt của miền biên giới cũng ùa vào theo. Tùng nheo mắt, vơ lấy cái chăn che phần nửa thân trên đang hở ra trước gió của mình. Tùng còn chưa nhìn rõ ngoài cửa là ai thì hắn nói:
– Đi theo “tau” vác củi về nhóm lửa nhanh lên
– Nhưng…
– Mày thích vác cửu hay lại cho mày một trận 4 tiếng đồng hồ như đêm qua. Dậy nhanh lên.
– Dạ không, nhưng có quần áo không ạ?
Hắn vứt 2 bộ quần áo dân tộc mỏng tang vào mặt Tùng.
– Quần áo mùa hè đấy, muốn ấm thì lồng vào cho ấm. Còn không cởi truồng
Tùng lồng hai áo, hai quần vào, mặc và đi theo ông ta. Mông Tùng rướm máu nên cứ dính vào nhau rất khó đi, hai bên háng của Tùng, cơ thể của Tùng đau nhức khắp nơi. Vậy mà đi mãi vẫn chưa tới được nơi phải lấy củi. Gió rừng, rét ơi là rét, 2 răng Tùng đập vào nhau, các khớp tay, khớp chân của Tùng đau buốt. Rét cắt da cắt thịt. Môi Tùng thâm vào vì rét, mũi Tùng rét đến mức Tùng cảm thấy nó sắp rỉ máu. Chân Tùng lạnh cóng đến nỗi không còn cảm thấy đau đớn vì đôi chân trần của mình dẫm lên đất đá nữa. Tùng cứ cố đi thật nhanh để còn đuổi kịp người đàn ông trước mặt mình. Đi mãi đi mãi, 20 bó củi trước mặt Tùng mà chỉ có 2 người. Vậy Tùng phải đi bao nhiêu chuyến để bê hết chỗ củi này. Người đàn ông kia nói:
– Tau với mày, chuyến đầu tiên mỗi người bê 5 bó, rồi ra bê thêm một chuyến nữa. Nếu mày khéo bê thì thế còn không thì mày đi bê chuyến tuỳ mày. Còn tau chỉ bê 10 bó thôi
– Chố củi này dùng 1 tuần
– Không một ngày đấy. Vì nấu nướng và sửi ấm
– Tức là mai lại ra bê tiếp
– Đúng rồi
Tùng thần người ra. Hắn giục:
– Nhanh lên trưa rồi. Kịp về thì còn ăn cơm, không là nhịn đấy. Không ai chờ cơm đâu
Lão hộ pháp bê gọn nhẹ 5 bó củi. Còn Tùng với một cơ thể bị cưỡng hiếp 3 tiếng đồng hồ đêm qua, bê 2 bó củi về đến tận nơi còn khó nói gì đến 5 bó. Tùng cúi xuống nhặt bó củi. Trời ơi, cái lưng của Tùng cương lên để kháng cự hôm qua giờ nó đau quá khi Tùng cuối xuối, lão băng băng đi phía trước kia kìa, phải nhanh lên đuổi theo không khéo mình lạc mất, mình đâu có thuộc đường. Tùng ôm vội 2 bó củi và bê đi. Kiểu này hôm nay Tùng nhịn rồi. Tùng muốn đập đầu vào cái cây nào đó chết cho rồi. 2 giờ trưa rồi vậy mà vẫn còn 4 bó củi nữa cần phải bê. Nhưng nghĩ đến ngày mình trở về để gặp lại Huyền, Tùng lại cố gắng.
Còn Huyền dù rất đói nhưng bánh chưng và giò này làm cho Huyền chí biết nhai ngồm ngoằm. Nước mắt Huyền ứa ra vì tủi nhục. Vừa thương vừa lo cho Tùng không biết Tùng như thế nào. Huyền ngồi ăn cái bánh chưng mốc thối, trong một nhà giam lạnh lẽo, tối tăm, chuột bọ chạy lanh quanh, nhà vệ sinh trước mặt Huyền, trăm năm ngàn ngày không ai chùi rửa, mùi phân khô, mùi khai của nước đái kèm theo hương vị “cực kỳ thơm ngon” của chiếc bánh chưng làm Huyền chỉ muốn buồn nôn. Huyền phải ở nơi địa ngục này đến hết mùng 3 tết mới được chuyển đi. Một tuần nữa, một ngày mà Huyền thấy nó đã dài thế này rồi, một tuần thì sao sống nổi đây.
Tùng ăn một nắm cơm nắm cho bữa tối. Nhưng đó là nắm cơm nắm cho cả ngày hôm nay. Lạnh quá. Cuổi Tùng kiếm về để sửi ấm những người ở nhà trên chứ đâu phải Tùng. Ở trên đó đang nhậu nhẹt, nghe tiếng hình như quen quen, hình như những gã người Trung Quốc đã cưỡng hiếp Tùng. Tùng hoảng sợ. Nhưng không kịp rồi, bọn chúng mở cửa phòng của Tùng. Tùng nhanh chóng hiểu ra:
– Không……………….
Nhưng không ích gì. Bọn chúng ập vào và giầy vò thể xác của Tùng. Tiếng kêu la của Tùng ở cái nơi hoang vu này chỉ thêm kích thích bọn chúng chứ trời không thấu, đất không hay.
Huyền đón tết trong nhà giam với hy vọng mình được chuyển về trại giam chính thức ngay lập tức vì tù nhân chính thức có quyền thăm nuôi. Và Huyền sẽ hỏi tình hình của Tùng ngay lập tức mà thôi. Dù Huyền biết nếu Huyền mà đã vào nhà tù chính thức rồi thì không còn hy vọng được thoát tội. Nhưng kệ, Huyền sốt ruột vì Tùng lắm rồi. Nhưng đó không phải là thiệt thòi duy nhất mà Huyền phải gánh chịu khi được giam ở nhà tù chính thức, mà còn vô vàn những tủi nhục vô hình khác còn khủng khiếp hơn cả nhà tù tạm giam. Ở tạm giam chì là khổ sở về vật chất. Còn ở nhà tù chính thức là sự giày vò về tinh thần. Nhưng Huyền không hề biết.
Còn Tùng thì ban ngày lên rừng bê củi, cầy ruộng, gánh nước….. Làm tất cả những công việc mà bọn họ bắt phải làm. Tối đến, hôm nào mà không bị cưỡng hiếp tập thể là may mắn cho Tùng lắm rồi. Thỉnh thoảng chúng nó đổi món, mỗi tối phục vụ trọn vẹn một thằng, phải liếm cu,…. Và làm tất cả những trò bệnh hoạn mà bọn đồng tính luyến ái đó có thể nghĩ ra. Còn lỗ đít của Tùng, thì được bọn nó chỉ cho phải lên rừng hái lá thuốc về rồi tranh thủ mà tán ra rồi đắp vào đấy mới khỏi được. Nhưng cả ngày bận rộn Tùng lấy đâu ra thời gian. Buổi tối, Tùng đành thức khuy, đốt một bó củi mà Tùng tự kiếm thêm để lấy ánh sáng để thái thuốc thủ công. Tùng thức cả đêm mới hái xong chỗ lá thuốc dùng cả tuần. Tối mai Tùng lại phải thức một đêm nữa để đun chỗ thuốc dùng cả tuần đó, rồi cho vào trong hũ. Mắt Tùng thâm quần. Nhưng căn bệnh của Tùng chữa rất lâu khỏi. Vì khi chữa chạy người ta phải kiêng không được fuck, đằng này lũ thú hoang đó cứ 2 lần một tuần đều đặn. Nên chữa bệnh đến gần 2 năm mới khỏi. Thực ra chỉ gọi là đã cầm được máu thế thôi. Tùng chỉ muốn chết thôi. Những nghĩ đến Huyền đang ở nhà chờ mình Tùng vẫn cố tiếp tục sống như thế. Mà không hề biết rằng Huyền đã bị đi tù rồi
Huyền bị xử 5 năm tù giam. Và chuyển đến trại giam chính thức ngay sau khi tuyên án. Thoạt đầu, Huyền mừng thầm vì thấy điều kiện ăn ở của trại giam khá hơn chỗ tạm giam, chăn gối đầy đủ, không có chuột bọ, nhà vệ sinh trước mặt được các phạm nhân thay phiên nhau quét dọn hằng ngày nên không hôi thối. Chỉ trừ khi có ai đi đại tiện thì mọi người phải tranh nhau đứng ở ngoài cửa cho nó đỡ mùi thôi. Chuyện tắm táp thì phải tắm chung ở phòng tắm lớn dành cho nữ giới. Đó cũng là một vấn đề. Giờ Huyền đã hiểu việc phải phục vụ tình dục cho người cùng giới với mình là một điều cực hình. Trong trại giam này, có thể nói dáng Huyền chuẩn nhất vì phần lớn là dân buôn lậu (đen nhẻm), dân xã hội đen (xăm xổ đầy người), tội phạm kinh tế (thì xồ xề) nên một cô đồng tính thích Huyền. Bám riết lấy Huyền. Dù quy định trong trại giam là các phạm nhân không được có hành vi tình cảm đặc biệt với nhau như hôn và QHTD nên cô bé đó cũng chẳng đ.ng được vào người Huyền, nhưng cái cách cô ấy chiều Huyền, cái cách cô ấy nhìn Huyền một cách đắm đuối ở mọi lúc mọi nơi hay cái cách cô ta nhìn như ăn tươi nuốt sống Huyền khi Huyền và mọi người đang tắm làm Huyền cảm thấy khó chịu mà không biết làm như thế nào. Nhưng thực ra người dày vò cơ thể của Huyền trong trại giam này không phải là cô bé đồng tính tội nghiệp đó mà là một người khác cơ, sẽ nói rõ sau. Ngược lại cô bé đó vì yêu Huyền mà chiều chuộng Huyền kinh khủng. Người nhà thăm nuôi mang cho cái gì cũng mang cho Huyền một nửa. Huyền từ chối nhưng cô bé cứ dúi vào tay Huyền. Có tiền, có đồ ăn ngon cũng cho Huyền dù biết là thậm chí không được chỉ là ôm hôn Huyền chứ đừng nói đến cái khác.
Cực nhất trong trại giam này là phải đi lao động cải tạo. Phải đi bộ xa ơi là xa. Sáng 5h sáng xuất cổng đi lao động mà đến 9h sáng mới đến nơi lao động. Đủ hết mọi công việc, bê đá, tát bùn ao, cắt lá chanh, xúc đất, bê lá mía, cuốc đất……Những công việc nhà nông trước đây Huyền cũng đã từng làm nhưng lâu quá không làm nên khi làm lại mệt kinh khủng, nhất là bê đá, sợ khủng khiếp, nhất là phải đi quá xa mới đến được chỗ làm. Đã thế lại còn phải hoàn thành chỉ tiêu, một ngày phải làm xúc được bao nhiêu xô đất (tuỳ quản giáo định lượng mỗi ngày), nếu ai không hoàn thành chỉ tiêu thì bị bắt nằm xuống đất đánh, mà quản giáo có khi chỉ bằng tuổi Huyền, có khi nhỏ hơn mà một lời “cán bộ” hai lời “cán bộ”. Đi cải tạo một tháng mà Huyền gầy đi mấy cân. Phải rồi, một tháng rồi, sắp được thăm nuôi rồi, sắp gặp Hạnh và Bình rồi, không biết Tùng như thế nào nhỉ.
Nhưng chuyến viếng thăm không vui như Huyền nghĩ dù được Hạnh và Bình tiếp tế bao nhiêu đồ ăn từ chỗ tiền tiết kiệm để trong con lợn đất của Huyền mà Hạnh đã nhanh chóng nhận là của mình khi công an đến điều tra, dù Huyền được nghỉ làm một ngày vì có người thăm nuôi. Huyền buồn. Không, phải nói là choáng váng khi nghe tin, đã một tháng rồi mà không thấy tăm hơi của Tùng đâu. Huyền gần như nổi khùng lên lúc đó, kêu gào thảm thiết, 2 quản giáo lôi Huyền xềnh xệch vào trong và huỷ bỏ buổi thăm nuôi. Lúc bị 2 quản giáo lôi vào Huyền vẫn còn gào lên:
– Hai chị lên Lạng Sơn hỏi thăm tình hình của Tùng, em xin hai chị……Thả tôi ra…..Không……. Buông tôi ra……. Em xin 2 chị…….Em xin 2 chị……Đi tìm Tùng giúp em…..
Tiếng kêu điên loạn thảm thiết của Huyền nhỏ dần và vang xa khi bị 2 quản giáo lôi vào trong trại giam làm Hạnh và Bình chỉ biết ứa nước mắt. Những phạm nhân và người nhà khác đểu ngoáy lại nhìn. Huyền đã làm náo loạn cả buổi thăm nuôi hôm đó.
Một tháng sau đó Huyền chẳng thiết ăn uống làm An– tên cô bé đồng tính kia – cũng sốt vó lên với Huyền. Buổi tối Huyền không ngủ được vì nghĩ đến Tùng. Huyền đi cải tạo lao động vật vờ như một con nghiện, hôm nào cũng bị đánh vì không hoàn thành chỉ tiêu. An phải làm hộ phần việc của Huyền bao nhiêu, nhưng vẫn không được, vì An hoàn thành chỉ tiêu của An xong thì cũng đã gần hết giờ chẳng giúp gì được Huyền mấy. An làm đủ mọi cách, trong giờ làm việc liên tục nhắc Huyền tập trung vào làm việc khi Huyền ngẩn ra. Nhưng chẳng ich gì, điều duy nhất mà An có thể làm giúp Huyền là bôi thuốc đỏ vào mông của Huyền sau khi bị đánh mỗi ngày và nghe Huyền kể chuyện về Tùng, Cường, Tuyết và đời mình. An cũng rưng rưng nước mắt khi nghe câu chuyện tình bi thảm của Tùng và Huyền
Ở bên ngoài nhà tù, Hạnh phải lấy lý do về quê thăm gia đình để xin nghỉ để đi tìm tông tích của Tùng trên Lạng Sơn. Hơn 3 tuần gần một tháng hỏi thăm lòng vòng mọi ngõ ngách Hạnh chỉ biết theo lời một ông già làng kể lại rằng “Khuya hôm đó, khi ông đi tiểu thấy một lũ đàn ông Trung Quốc lôi xềnh xệch một cơ thể hay là một xác chết trần truồng trắng xoá. Chắc là mang đi chôn hay sao ấy. Ở cái vùng khỉ ho cò gáy này pháp luật đâu có với tới. Nên chuyện đó cũng là thường ngày ở huyện thôi. Ông không dám kêu vì sợ bọn nó giết người diệt khẩu”.
Hạnh chưng hửng. Tuần sau đi thăm nuôi mà báo tin này cho Huyền chắc con bé đập đầu tự vẫn trong tù mất thôi. Biết làm sao bây giờ. Cứ về đã rồi bàn bạc với Bình sau. Hạnh đâu còn đồng nào trong người đâu, 3 tuần ở trên này tiêu hết tiền dự phòng mang theo rồi. Phải về để tuần sau còn đi thăm Huyền.
Ngày mai là đến ngày đi thăm nuôi rồi, Huyền trằn trọc cả đêm không ngủ được. Không hiểu là Hạnh và Bình đã tìm được thông tin về Tùng chưa. Nhưng Bình đã quyết định phải giấu Huyền càng lâu càng tốt. Còn Tùng thì khi nào được Hạnh lại phải đi chuyến nữa nếu Tùng có chết cùng phải tìm thấy xác. Điều trước mắt là phải lo chạy chọt cho Huyền được làm công tác lẻ ở trong tù. Công tác lẻ là những phạm nhân có mức án tù ít năm, đạo đức tốt, thật thà lanh lợi để ra dọn dẹp phòng làm việc, hội trường và phòng trọ nơi các cán bộ của trại giam nghỉ ngơi khi có việc phải ở lại trại đột xuất, như họp hành hay có lớp tập huấn. Đặc biệt cái chân công tác lẻ này chỉ dành cho các phạm nhân có án tù từ 3 đến 5 năm. Để hết 3 hay 5 năm đó, chúng nó lại được ăn tiền chạy chọt của những phạm nhân khác. Người ta giành nhau để được cái chân đó mà. Vì công việc nhẹ nhàng, cả ngày ở phòng trọ của cán bộ đó thích nấu nướng thích làm gì thì làm, chỉ tối về phòng giam ngủ…Công việc thì chỉ như là ôsin, nấu cơm, giặt giũ quét sân, quét hội trường, chăm sóc sân vườn, vệ sinh hồ cá v…..v…. nói chung là vất vả so với ở ngoài nhưng là quá sướng so với lao động cải tạo. Hạnh và Bình tốn bao nhiêu tiền chạy ngược chạy xuôi lo cho Huyền được vào chỗ đó dù Huyền đang giận dỗi Hạnh và Bình không thèm nói chuyện không thèm cảm ơn vì không tìm được thông tin của Tùng. Nhưng chính tại cái nơi tưởng chừng như thiên đường này, cuộc đời của Huyền lại trở nên chó má hơn bao giờ hết mà tất cả cũng chỉ vì Huyền quá đẹp và quá hấp dẫn. Đúng là hồng nhan bạc mệnh mà.
Còn Tùng thì ở cái nơi mà chẳng ai biết là đâu đó vẫn tiếp tục làm công việc khổ sai như vậy. Ban ngày làm ôsin, đốn củi, nấu cơm, giặt giũ, cày ruộng….và tranh thủ hái lá thuốc chữa bệnh cho mình buổi tối lại làm cave đực miến phí mà có khi lại bị cưỡng hiếp tập thể. Căn bệnh trĩ và lòi rom của Tùng chữa trị bao nhiêu năm nay, tốn công hái thuốc, xay thuốc, sắt thuốc mà vẫn không khỏi vì bị bắt ép quan hệ tình dục gần như liên tục, căn bệnh nhiều khi đã tưởng sắp khỏi lại trở nên tái phát dữ dội hơn. Chàng trai trẻ khoẻ đẹp ngày nào giờ trở nên tàn tạ, hom hem hơn bao giờ hết. Nhưng lũ thú hoang đó chỉ cần một cái hậu môn bất kỳ nào đó để chúng nó đụ thôi mà. Tùng bây giờ khi bị cưỡng dâm chỉ còn biết cắn răng, tay nắm chặt vào nắm đất thôi chứ còn cũng không giẫy giụa, không kêu la nữa. Vì Tùng biết có giẫy giụa kêu la thì cũng chẳng ích gì chỉ tổ mệt mỏi và khàn tiếng vào ngày hôm sau thôi. Tùng phải cố chịu đựng vì Huyền đang chờ mình. Tình yêu và hy vọng vào một ngày tươi sáng sẽ được gặp lại nhau đã giữ cho 2 bạn trẻ bất hạnh của chúng ta sống sót, chịu đựng và chờ đợi trong hy vọng.
Bạn muốn biết, những điều tồi tệ gì nữa sẽ xảy ra với 2 bạn trẻ đáng thương của chúng ta nữa. Liệu họ có đến được với nhau hay không. Hãy đón đọc những phần tiếp theo câu truyện này. Chuyện rất dài, ly kỳ, bi thảm, nhiều máu, nước mắt, thù hận nhưng cũng có những niềm vui nữa. Bạn hãy đọc và thêm yêu thương những con người tận đáy của xã hội, họ cũng có trái tim biết yêu, lương thiện, luôn hướng tới cái đẹp. Vì những lý do bất đắc dĩ họ mới phải sống tận đáy của xã hội. Đừng vội vàng khinh bỉ họ. Có những con người còn đáng khinh hơn họ nhiều dù bề ngoài họ thật ngạo nghễ và bệ vệ. “Đừng bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài” kinh phật Ấn Độ dạy thế mà, nhớ lấy nhé.
Một cô gái nông thôn như Huyền thì công việc giặt giũ cơm nước, lau dọn, chăm sóc cây vườn, vệ sinh hồ cá là điều quá dễ dàng. Ít nhất là nó cũng dễ dàng hơn những công việc cải tạo lao động. Nhiều người ghen tị với sự may mắn của Huyền, có người còn bảo, Huyền đẹp quá, chắc là phải lên giường với ông trưởng ban trại giam Sơn (trong trại hay gọi là ban Sơn) hay ban Tiến rồi mới may mắn như vậy. Huyền hơi sửng sốt nhưng kệ, chấp làm gì bọn ghen tị đồn nhảm. Sao ban Sơn hay ban Tiến dám làm chuyện đó với các nữ tù nhân. Một nơi trừng trị những kẻ vi phạm pháp luật như thế này chẳng nhẽ lại không có pháp luật. Huyền luôn tin chắc không có chuyện đó. Cho nên dù ban Sơn và ban Tiến có những hành động hơi gần gũi “quá mức bình thường” thì Huyền cũng không nghi ngờ gì cả. Những cái cầm tay, những cái vuốt tóc trong lúc cười cợt của ban Sơn hay ban Tiến chẳng làm cho Huyền nghi ngờ hay đề phòng gì cả. An cũng cảnh bảo Huyền nhiều lần nên cẩn thận nhưng Huyền cũng không tin vì nghĩ cô bé đồng tính có lẽ khó chịu vì không được gần gũi với Huyền nhiều kể từ khi Huyền ra làm công tác lẻ. An khó chịu có khi là vì ban Sơn và ban Tiến gần gũi với Huyền hơn An đấy mà. Nên Huyền vẫn tiếp tục chủ quan như thế. Nhiều lần đã chuẩn bị đến giờ về trại giam vào buổi tối thì ban Sơn hoặc là ban Tiến lại giao thêm việc cho Huyền. Huyền vì cả nể nên cứ ở lại làm thêm, dù mỗi lần như thế, Huyền lại bị người gác cổng trại giam mắng là vô nguyên tắc, là vô kỷ luật v…..v…. An lại cảnh báo Huyền nhưng Huyền lại không nghe theo. Cho đến một buổi chiều muộn, Huyền ở lại làm thêm theo yêu cầu của ban Sơn.
Huyền ở lại kho nốt nồi cá kho tộ, cá kho tộ này phải càng lâu thì mới càng thấm càng nhừ và càng ngon. Huyền dọn dẹp các thứ một chút để đỡ bớt công việc ngày mai môt chút trong khi chờ nồi cá đã thấm, nhừ và ngon. Ban Sơn tiến đến từ từ từ phía sau của Huyền, từ từ đặt tay lên quả mông gợi cảm của Huyền (Huyền không mặc bộ váy lộng lẫy như khi hành nghề trước đây mà chỉ là bộ đồ ở nhà bình thường cũng không che đi được những đường cong hấp dẫn của mình). Huyền giật mình kêu khẽ lên:
– Cán bộ, đừng đùa em, để em làm nhanh còn đi về
Huyền nhẹ nhàng phản ứng khéo léo và giẫy ra, nhưng ban Sơn lại ôm chầm lấy Huyền từ đằng sau, ấn con cu cứng ngắc từ bao giờ vào mông của Huyền và đưa đẩy.
– Ban Sơn, đừng thế, không em kêu lên đấy. Ban Sơn
– Ở đây, em có kêu khản cả tiếng cũng chẳng ai nghe đâu. Chiều anh tí đi, đợt 2/9 tới đây, anh phê cho được xuất sắc sẽ được giảm án vài tháng đó
– Đừng ban Sơn, tôn trọng em với
– Mày là gái đĩ tôn trọng cái gì? Lên giường với bao nhiêu thằng rồi còn ngượng sao?
– Em xin ban Sơn, ban Sơn thương em với, bà lớn nhà ban Sơn giết chết em mất và sự nghiệp của ban Sơn nữa.
– Lo gì cái bà già nhăn nhó đó. Em không nói, anh không nói, ai mà biết. Chiều anh tí đi. Không sao đâu mà
Huyền bây giờ mới hoảng loạng thực sự, không ngờ những điều mà An cảnh báo mình lại trở nên đúng. Huyền giấy giụa khỏi vòng tay chắc như vọng kiềm của ban Sơn. Ở đây, ăn uống đắt đỏ khổ sở đâu có được sung sướng như ở ngoài, Huyền gầy và yếu đi nhiều quá đầu có đủ sức khoẻ để giẫy giụa. Huyền giẫy giụa và vẫn tiếp tục nhẹ nhàng cầu xin ban Sơn cho đến khi ăn một cái tát của ban Sơn, ngã ra giường, mắt Huyền nổ đom đóm mắt vì cái tát quá mạnh của ban Sơn:
– Bố mày nói mãi mày không nghe, rượu thưởng không uống lại thích uống rượu phạt hả?
Ban Sơn vừa nói vừa phi lên giường rất nhanh và đè lên người Huyền. Huyền giấy giụa, trong khi gã dùng 2 đầu gối đè lên 2 bàn tay của Huyền. Hắn dùng tay lột trần Huyền, trong khi Huyền kêu la:
– Mày la nữa đi, xem có ai nghe thấy mày kêu la không? Tao muốn mày tự nguyện để cả hai cùng sướng. Này…..bây giờ…….ông cho mày chết này.
Ban Sơn vừa tát Huyền vừa mắng vừa lột trần Huyền, vứt quần lót áo lót của Huyền tung toé. Hắn tát Huyền, chọc cu loạn xạ vào mép lồn của Huyền vì Huyền giẫy giụa kinh quá. Hắn tát Huyền, đè Huyền ra và nỗ lực đút cu vào lồn của Huyền. Hắn đã đút cu vào được cái lồn bé tí xíu của Huyền khi nó chưa hề được kích thích để mở ra và hắn bắt đầu đưa đẩy. Huyền đau đớn khủng khiếp vì cái lồn chưa hề bị kích thích của Huyền khô ráp quá. Nhưng Huyền cũng không giẫy giụa nữa, vì bây giờ Huyền mà giẫy giụa thì chỉ thêm mệt và đau lồn thôi. Con cu của lão thì to, lồn Huyền thì bé và hoàn toàn khô ráp. Nước mắt Huyền ứa ra có lẽ vì tủi nhục, lại vừa thương cho Tùng. Giờ Huyền đã hiểu cảm giác thế nào là bị hãm hiếp. Nó còn khủng khiếp hơn cả lần đầu tiên của Huyền. Lần đầu tiên của Huyền, dù gì thì Huyền vẫn còn tự nguyện dù chẳng hiểu người ta sẽ làm gì mình. Nhưng hôm này, tội nghiệp Tùng quá, Tùng đã bị hãm hiếp bởi một lũ đàn ông chứ không phải như mình. Nước mắt Huyền ứa ra.
Con cu của ban Sơn giật mạnh lên và bắn tinh vào lồn của Huyền. Hắn thở hổn hển như đánh trận sau khi đã bắn tinh vào lồn Huyền. Hắn nhanh chóng rút cu ra, để lại cho Huyền một cảm giác đau đớn nhục nhã đến tột cùng. Hắn nhổ một bãi nước bọt xuống đất và nói với Huyền một câu còn thô bỉ hơn cả cái gã đầu tiên của đời Huyền:
– Mẹ kiếp, tưởng gái đĩ nổi tiếng thế nào chứ? Thế này thì chán bỏ mẹ. Phí cả nồi cá kho của tao. Mặc quần áo vào và xéo về trại đi.
Huyền tắt lửa nồi cá kho rồi mặc quần áo vào, lầm lũi đi về. Huyền đã khóc trong suốt quá trình đi từ nơi phòng trọ về đến nhà. Lão gác cổng lại mắng Huyền và nói:
– Nói không đúng à? Mà còn khóc cái nỗi gì. Phải cố mà xong sớm rồi còn về sớm chứ
Nhìn thấy Huyền vào với 2 con mắt sưng húp, An hốt hoảng:
– Có chuyện à? Em bảo chị rồi chị có nghe em đâu
Huyền muốn ôm chầm ấy An quá chừng nhưng sợ quy định của trại giam không được có hành động quá thân mật giữa các phạm nhân vì sợ bị xâm phạm tình dục. Nhưng tủi nhục thay kẻ có đủ can đảm làm chuyện xâm phạm tình dục là những người có quyền lực cao nhất ở cái trại giam này chứ đâu phải cô bé đồng tính tội nghiệp này. Huyền lại khóc, An vỗ nhẹ vào vai Huyền an ủi. Không ai biết chuyện này ngoài Huyền, ban Sơn và An. Mọi chuyện vẫn êm thắm. Ban Sơn thì coi thường Huyền ra mặt như là một món hàng đã dùng rồi không hơn không kém. Hắn hoạnh hoẹ với Huyền đủ điều làm Huyền càng thêm tủi nhục. Nhưng cái chuyện ô nhục đó không che giấu mãi được. Vì Huyền có thai với ban Sơn. Huyền lo lắng, An lo lăng và cả ban Sơn bây giờ mới sốt vó lên. Hắn doạ nạt Huyền:
– Khôn hồn mày khai với ban Tiến là con trong một lần chung chạ với một thằng khách hấp dẫn mà mày không dùng bao cao su thì tao ỉm vụ này đi và sẽ xin cho mày được giảm án 2 tháng mỗi năm. Còn không thì đừng có trách
Huyền im lặng làm theo. Dù vậy nhưng trong trại giờ thì ai mà chẳng biết, chẳng qua là loè cấp trên thôi. Còn mọi người thì im lặng cho nó xong chuyện. Hạnh và Bình đều ứa nước mắt khi nghe chuyện. Huyền nói:
– Các chị đừng tìm Tùng làm gì nữa. Chỉ cần anh ấy còn sống là đủ. Chứ em chẳng mong là được ở cùng anh ấy nữa. Em đã có con cùng người khác rồi mà.
Huyền ứa nước mắt ra. Trong cơn bất bình Hạnh thốt lên:
– Mày lo cho mày và đứa con của mày đi. Thằng Tùng chết mất xác rồi còn đâu nữa mà lo cho nó
– Chị nói sao? Chị nói lại em nghe xem nào
– Con này, mày ngu quá. Lộ hết chuyện rồi
Bình thốt lên, trong khi Huyền thì đang nhìn 2 chị và từ tốn hỏi:
– 2 chị giấu em cái gì vậy? Nói em biết được không?
Hạnh và Bình đều im lặng vì không biết nói sao:
– 2 chị cứ nói đi. Đời em đã nát bét thế này. Còn gì để giấu nữa. Còn nỗi đau nào mà em chưa từng vượt qua
Hạnh và Bình thở dài. Bình ra hiệu cho Hạnh nói đi:
-Huyền à? Tháng trước chị đã ở lại Lạng Sơn 3 tuần để tìm tông tích của Tùng và…..
– Chị cứ nói đi em nghe.
– Em phải hết sức bình tĩnh. Em phải sống để còn nuôi con. Em hiểu không?
– Chị cứ nói đi em hứa sẽ bình tĩnh mà
– Hỏi mãi, chị tìm được đến nơi mà người ta họ hẹn giao tiền. Một ông già ở gần đó cho chị biết khi ông thức dậy đi vệ sinh thì thấy một nhóm người bê một cái xác trần truồng đi đâu đó……
Huyền thấy lòng mình nhói đau như chết điếng người. Huyền muốn khóc quá, muốn gào to, muốn được điên loạn như lần trước để vơi bớt cơn đau đớn này đi. Chưa bao giờ Huyền cảm thấy đau đớn như là lần này. Đau đớn đến nỗi Huyền không khóc được nữa. Huyền chỉ cười khẩy rồi từ từ đứng dậy lờ đờ bước vào đi về phía người quản giáo xin được vào phòng nghỉ ngơi vì mệt. Hạnh và Bình đều đứng dậy gọi Bình lo lắng nhìn thấy Huyền bước vào phía trong dáng đi loạng choạng như sắp ngã. Trên suốt đường về Bình liên tục trách Hạnh là dại mồm quá. Huyền mà có mệnh hề gì thì biết làm sao.
Nhưng làm sao mà Huyền có chuyện gì được nữa, Huyền chẳng thiết sống nhưng cũng không đủ can đảm để chết. Chết đi rồi, xuống dưới đó găp Tùng, Huyền biết ăn nói sao đây. Nói Huyền đã có thai với người khác. Dù Tùng có thể không trách Huyền, nhưng Huyền thì không thể tha thứ cho mình được. Huyền giờ đây trong ngục vô cảm như một cái xác vô hồn. Không cười, không nói, không khóc, không đau khổ, lặng lẽ một mình nuôi con. Ai cũng ái ngại cho Huyền, không dám dây vào nữa, chỉ còn mỗi An giúp đỡ Huyền hằng ngày. Năm nào Huyền cũng được xét giảm án tù vào mỗi đợt 2/9. Mọi người năm nào cũng bình bầu cho Huyền hạnh kiểm xuất sắc để Huyền còn nhanh chóng giảm án. Vì hoàn cảnh của Huyền bi thảm quá mà. Còn không thì cứ mỗi lần họp bình bầu hạnh kiểm là y như rằng mọi người moi móc, chọc ngoáy, lôi các khuyết điểm của nhau ra theo đúng tinh thần là “không ăn được là đạp đổ”. Con của Huyền đã được gần 2 tuổi, án tù 5 năm của Huyền được giảm xuống còn 3 năm. Huyền cũng sắp được ra tù rồi.
Còn Hạnh và Bình ở bên ngoài tranh thủ thay phiên nhau “cầy xới” nát bét tỉnh Lạng Sơn với phương châm “không tìm thấy người thì cũng phải thấy xác”. Còn Tùng sau hơn 2 năm chỉ biết đến rừng núi cuối cùng thì cũng được đi theo gia chủ đi chợ vùng cao để khuân hàng về cho gia chủ. Bao nhiêu năm rồi Tùng không được đến một nơi náo nhiệt như vậy nên Tùng cảm thấy ồn ào đến điếc tai. Nhưng rồi sau 2 tuần đi theo gia chủ đi chợ vùng cao cuối cùng thì Tùng cũng bắt đầu làm quen trở lại với tiếng người cười nói ồn ào. Và chính vì việc đi chợ vùng cao liên tục thế này mà Tùng đã gặp được Hạnh. Nhưng cũng không dễ dàng gì. Vì Tùng bây giờ cũng tàn tạ quá nên Hạnh cũng không nhận ra được Tùng. Còn Tùng thì cũng không nhìn thấy Hạnh vì Tùng chỉ cúi gằm mặt xuống đất nghĩ ngợi mông lung. Phải rất lâu cho đến khi Tùng loay hoay thế nào đó chạm vào tay Hạnh một cái. Tùng và Hạnh nhìn nhau rất lâu. Tùng trợn tròn mắt vì nhận ra Hạnh. Còn Hạnh thì sau khi nhìn rất lâu cũng nhận ra Tùng. Khi Hạnh định kêu to lên thì Tùng ra hiệu bảo Hạnh im lặng, rồi Tùng lẳng lặng đi theo gia chủ của mình. Hạnh lẳng lặng đi theo. Tùng nheo mắt Hạnh chỉ vào sợi chỉ trên giạt áo rồi vứt xuống đất, rồi làm động tác giống như là kéo sợi chỉ đi theo mình. Hạnh hiểu ngay ý của Tùng là Hạnh làm dấu trên đường đi để còn nhớ đường mà bỏ trốn. Hạnh lôi tất cả mọi thứ trang điểm của mình, kem chống nẻ, kem trang điểm, phấn bôi mặt, ….. bôi khắp nơi lên các cây dọc đường đi để làm ký hiệu.
Tối hôm đó Tùng được giải thoát bởi công an tỉnh Lạng Sơn, còn bọn chó má kia thì bỏ của chạy lấy người. Tùng được giải thoát sau gần 3 năm tủi nhục ở đó. Tùng được đưa về Hà Nội. Trên đường về Tùng được nghe câu chuyện của Huyền, Hạnh nói:
– May quá bây giờ anh còn sống thì may ra Huyền còn vui vẻ trở lại. Nó bây giờ cứ lầm lỳ như một bóng ma vậy. Anh nuôi con của Huyền chứ?
– Chắc chắn rồi. Giờ chỉ cần chúng tôi hạnh phúc bên nhau kể cả cửu vạn hay bốc vác gì cũng được. Chỉ cần có nhau là đủ. Tiền chúng tôi để giành còn nhiều không?
– Đến lúc Huyền được thả ra thì chắc là không còn được nhiều. Khoảng còn 10 triệu. Chẳng đủ để làm gì đâu anh ạ.
– Chẳng cần, còn người la còn của, phải không em?
– Uh, mong là vậy, anh và Huyền sóng gió quá rồi.
Tháng sau Hạnh dẫn Tùng đi theo để thăm nuôi Huyền. Huyền ngạc nhiên, sung sướng đến bật khóc rồi mỉm cười. Huyền chỉ muốn ôm chầm lấy Tùng để thoả cơn mong nhớ. Tùng cũng vậy nhưng quy định trại giam đâu cho phép. Cả hai cứ ngồi nhìn nhau, mừng mừng, tủi tủi chẳng nói gì cả. Cho đến khi Huyền được đưa trở về trại giam. Tùng chỉ nói lên một tiếng:
– Hãy cố cải tạo tốt. Anh sẽ chờ em. Anh sẽ nuôi con của em.
Ngày Huyền được thả về, Tùng, Hạnh và Bình ra đón và đưa về căn nhà trọ của Hạnh và Bình. Tùng đã được chữa khõi căn bệnh trĩ và lòi rom của mình và đã ngốn hết 2 triệu. Trong thời gian Tùng ở ngoài, Tùng cũng làm cửu vạn bốc vác thêm ở ngoài cũng để dành được hơn 1 triệu, vì tiền ăn tiếng uống, tiền nhà, tiền nước, tiền điện đều có Hạnh và Bình thay phiên nhau lo. Tiền Tùng kiếm được chỉ là tiêu vặt, nuôi con và để dành để lo cho Huyền sau này.
Huyền xin được một chân giúp việc cho một phụ nữ giàu có nhưng bị bại liệt hai chân 24h/24h phải ngồi trên xe lăn. Huyền làm giúp việc từ 9h sáng đến 9h tối rồi về nhà. Huyền và Tùng cứ gom góp mãi cuối cùng cũng để ra được 3 triệu, cộng thêm 9 triệu tiền để dành của 2 người trước khi đi tù. Một năm rồi vậy mà Huyền và Bình vẫn cứ cầm hơi như vậy. Không khá và cũng chẳng để dành được mấy. Tùng vẫn kiên trì cố gắng, nhưng Huyền thì đâm ra nản chí, hận đời và đòi trả thù Cường, Tuyết và ban Sơn. Nhưng Tùng ngăn lại không cho. Tùng, Hạnh và Bình đều cố động viên Huyền rằng: “Còn người là còn của. Cứ bình tính, từ từ cố gắng, trời không phụ những người tốt đâu. Còn bọn họ trước sau gì thì cũng sẽ bị quả báo”. Nhưng Huyền vẫn không nghe vì con của Huyền ngày càng lớn, phải cho nó đi học rồi còn ti tỉ những thứ khác. Huyền phải báo thù những kẻ đã làm cho đời Huyền thành ra thế này. Nói thế nào cũng không được. Huyền ngày càng trở nên xấu tính xấu nết, nói năng lếu láo với Hạnh và Bình. Mắng mỏ, cào cấu thậm chí là đánh Tùng một cách vô cớ. Tất cả mọi người đều rất khổ tâm nhưng không biết làm sao. Với một tính cách ngày càng quá quắt như thế Huyền cũng mất luôn chân giúp việc tại nhà phụ nữ khuyết tật kia. Dù phụ nữ đó rất hiền và dễ tính. Đã bao nhiêu lần thông cảm cho hoàn cảnh của Huyền, cố gắng bỏ qua hết lần này đến lần khác, động viên Huyền hết lần này đến lần khác nhưng Huyền vẫn làm việc vô trách nhiệm. Người phụ nữ tật nguyền đó chỉ góp ý nhẹ vài câu thì bị Huyền mắng cho xa xả như thế Huyền là bà chủ còn người phụ nữ đáng thương đó là giúp việc của Huyền vậy.
Giọt nước tràn ly, Huyền bị cho nghỉ việc. Mọi gánh nặng cơm áo gạo tiện hiện nay dồn lên đôi vai của Tùng. Ban ngày đi làm cửu vạn, tối mượn xe của Huyền chạy xe ôm kiếm thêm đồng ra đồng vào để còn nuôi vợ nuôi con. Nhất là Huyền đốt hết tiền vào rượu và thuốc lá, chỉ một mực suy nghĩ tìm cách để trả thù Cường, Tuyết và ban Sơn.
Kế hoạch của Huyền gặp Vương – chàng pêđê đã từng yêu Tùng một cách điên cuồng. Vương gần 3 năm nay, tìm Tùng khắp nơi, đổ bao nhiêu nước mắt vì Tùng. Khi nghe thấy những gì mà Tùng phải chịu đựng trong suốt thời gian qua. Vương cũng chỉ muốn băm vằm mụ Tuyết và lão Cường ra ngay lập tức. Vương và Huyền gặp nhau, hai ý tưởng báo thù gặp nhau. Và giờ thì không ai có thể ngăn cản họ được nữa. Vương làm nhiệm vụ là làm một trong những người tình của Tuyết, đúng rồi nếu xét và khoản đẹp trai thì Vương còn hơn cả Tùng, chim cò, nghệ thuật ái ân của Vương còn hơn cả Tùng. Vương trước đây cũng là một trai gọi chuyên phục vụ pêđê. Từ khi yêu Tùng thì Vương đã bỏ nghề, một mặt là vì muốn chung thuỷ với Tùng, mặt khác thì Vương cũng đã kiếm đủ tiền để mở một cửa hàng cho riêng mình – hiện nay Tùng cũng đang làm việc cho cửa hàng của Vương. Khi biết Huyền thất nghiệp, Vương mời luôn cả Huyền về bán hàng cho Vương. Vô tình khi Vương gặp Huyền và biết được sự thù hận của Huyền. Hai ý tưởng lớn gặp nhau và lại có nhiều chuyện để nói.
Vương được giao nhiệm vụ là cặp kè với mụ Tuyết. Đây là một nhiệm vụ dễ dàng với những người đàn ông khác nhưng lại cực kỳ khó khăn với Vương, vì Vương chưa bao giờ có cảm hứng tình dục với đàn bà cả. Còn Huyền có nhiệm vụ tiếp cận với phó giám đốc của công ty Sinamex – nơi Cường làm việc với một ngoại hình hoàn toàn mới. Cường chỉ thấy Huyền quen quen chứ còn cũng không nhận ra Huyền. Nhiệm vụ của cả Vương và Huyền là tiếp cận để tìm ra những điểm yếu trong làm ăn của Cường và Tuyết.
Quay trở về với Vương và Tuyết. Với ngoại hình đẹp trai đến khiêu dâm của mình, Vương không khó khăn gì để bẫy được người đàn bà muộn chồng nhưng đầy dâm dục này. Nhưng khó khăn của Vương khi tiếp cận với Huyền là Vương là một gã pêđê nguyên chất nên chưa bao giờ có ham muốn tình dục với phụ nữ cả. Vậy mà Vương phải cố gắng giả vờ như là một gã đàn ông đam mê tình dục phụ nữ, xuất sắc trong chuyện chăn gối như bao thằng đàn ông khác quả là một cực hình với Vương.
Lần đầu tiên của Vương và Tuyết, Vương phải giả vờ tỏ ra thèm thuồng khi bà Tuyết thoát y. Chúa ơi, mỡ bụng trên, mỡ bụng dưới lồi thồi không săn chắc với các múi cơ như Tùng. Rồi thì bộ ngực của Tuyết chảy xệ lòng thòng đâu có tuyệt đẹp như Tùng, nhìn là đã thấy tiêu diệt cảm xúc rồi. Rồi cái chỗ đó là một nhúm lông đen xì không hơn không kém. Vậy mà Vương phải cố gắng nhìn bà già xấu xí đó một cách thèm thuồng. Vương từ tiến đến nắn bóp một cách điệu nghệ lên bộ ngực “chán đời” của Tuyết. Vương hôn vào đó. Trời nóng nên mùi phấn mỹ phẫm cao cấp hoà quyện với mùa chua chua cùa mùi mồ hôi làm Vương cảm thấy hơi kinh. Vương mới chỉ hôn lên vú bà ta thôi mà bà tao kêu rên như thể là đang bị tới chục thằng đàn ông fuck mình vậy. Người đàn bà đầy dâm dục này cầm lấy tay của Vương đặt lên cái lồn khô ráp như cái miếng chà xoong nồi của Tuyết. Vương hơi giật mình nhưng vẫn phải mân mê nó một cách đầy dâm dục. Khổ thân cho Tùng thật phải lên giường và chiều lòng một bà già vừa xấu vừa dê như thế này. Vương từ từ trượt cái miệng của mình xuống lồn của Huyền. Ôi cái đống “bùi nhùi” toàn lông với lông này nhìn trông thật bẩn và kinh. Đây rồi cái cửa mình của bà Tuyết đây rồi nó đen bẩn thô ráp và kinh thật. Vương phải liếm láp chỗ đó nghĩ đến đó Vương đã thầy buồn nôn. Nhưng những gì cần làm vẫn cứ phải làm. Vương khéo léo lách lưỡi của mình vào trong cái lôn của Tuyết. Phải mất gần 5 phút thì mới cái lồn khô ráp của Tuyết mới ươn ướt một chút vì nước dịch bắt đầu chảy ra. Nước dịch của Tuyết cứ chua chua mặn mặn và có mùi gì hơi kinh rất khó tả. Bà Tuyết thì không ngừng kêu rên và oặn oại như một con rắn ở trên sàn. Vương đang cặm cụi với nhiệm vụ của mình thì giật thót mình vì những ngón tay dài và nhọn của bà Tuyết chọc vào phần đâu cu của Vương. Con cu của Vương vẫn còn đang mềm đương nhiên rồi Vương đâu có cảm giác gì với phụ nữ đâu. Và bà già dâm dê này đang cố gắng kích dục Vương bằng tay, hoặc cũng có thể là muốn nghịch ngợm con cu to, dài và trắng nõn của Vương. Vương đẹp trai, làn da trắng mịn và con cu của Vương cũng vậy. Nó thật là đẹp và mịn màng. Vương có thể nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ và đầy thèm thuồng của Tuyết. Nhưng Tuyết quá vụng về không những đã không kích dục được Vương mà còn làm Vương khó chịu vì những móng tay của Tuyết cứ chạm vào con cu của Vương. Thế này thì không khéo tối nay về con cu của Vương bị xước đỏ hết mất. Nhưng đành phải kệ thôi. Vương tiếp tục dùng lưỡi liếm lám một cách mãnh liệt vào cái lồn của Tuyết để làm cho Tuyết oặn oặi và quên đi cái việc làm cho Vương đau đớn như thế này. Và Vương đã thành công.
Liếm lồn chán chê Vương lại hôn lên đôi môi của Tuyết trong khi 2 bàn tay của Vương thì không ngừng xe xe đầu vú của Tuyết. Tuyết đang đê mê lắm và cười một cách đầy mãn nguyện. Nhưng Vương thì không như vậy. Vương đang thủ dâm con cu “tội nghiệp” của mình để chuẩn bị phục vụ bà Tuyết….
Con cu của Vương cuối cùng thì nó cũng đã cứng cáp sau khi Vương thủ dâm được một lúc. Vương cầm lấy con cu của mình từ từ đút vào lồn của Tuyết và bắt đầu đưa đẩy. Trời ơi, cái lồn đã bị đàn ông cày nát bao nhiêu lần của Tuyết sao mà nó khô ráp chỉ có một ít nước nhờn được tiết ra, đã thế lại còn rộng quá chẳng ôm vào con cu của Vương gì cả. Vương cảm thấy hoàn toàn vô cảm khi làm chuyện này. Trong khi đó bà già dâm dê này chỉ cần một con cu của một gã đàn ông nào đó thụt ra thụt vào cho bà đỡ thèm đàn ông là đủ mà. Nên bà ta cười một cách mãn nguyện. Phải gần 15 phút thì Vương bắt đầu mới cảm thấy phê phê một chút vì lồn của bà Tuyết bắt đầu bắn dịch xối xả lên con cu của Vương và nó bớt khô một chút. Bà già Tuyết vẫn tiếp tục kêu rên một cách “ghê rợn”.
– Đổi tư thế đi cưng.
Vương hôn lên môi Tuyết một cái để tỏ ra vẻ trìu mến và chiều lòng phụ nữ. Tuyết bắt đầu chổng mông lên. Ôi cái mông to vĩ đại và bè bè sang hai bên nhìn xấu quá đã thế lại có vài vết nứt dai hơn đen đen làm Vương chỉ muốn nôn oẹ. Nhưng rồi Vương lại vẫn tiếp tục đút con cu “đang ngán ngẩm” của mình và bắt đầu lại thụt. Thụt và thụt. Bà ta bắt đầu lại kêu rên. Cái lưng của Vương mỏi quá rồi mà chẳng biết làm sao chẳng nhẽ nằm xuống đó bảo bà ta phục vụ mình, thế sao được. Vương đang không biết làm sao thi Tuyết cho cu của Vương ra khỏi lồn mình rồi nói:
– Giờ thì em muốn mình là người làm chủ tình thế. Nằm xuống đi anh
– OK em, hay quá đấy. Anh rất thích kiểu phụ nữ vùng lên như thế này nhé.
Vương và nằm xuống. Mụ tuyết túm (chính xác là túm đấy) lấy cu của Vương, làm Vương khẽ giật mình. Nhưng nở một nụ cười với Tuyết. Rồi bà ta đút cu của Vương vào lồn của mình và nhịp một cách mãnh liệt. Trời ơi, bà già này nhịp mãnh liệt quá. Vương phải cố gắng phân tán tư tưởng chứ không thì đã bị bà già cho knock out từ lâu rồi. Mà đấy là Vương thuộc vào loại kinh nghiệm đầy mình trên giường rồi nhé. Nhưng công nhận là được người khác phục vụ như thế này sướng thật. Lần đầu tiên trong suốt buổi tối hôm nay Vương cảm thấy phê thực sự. Đầu Vương sắp vỡ tung ra rồi. Cảm giác sung sướng. Các cơ trên mặt, rồi tay chân của Vương co giật. Vương kêu lên những tiếng dâm dục đầu tiên thực sự của mình trong buổi tối hôm nay. Lâu lắm rối Vương không phê như vậy. Bởi từ khi có Huyền thì Tùng suốt ngày quấn quýt với Huyền. Rồi kể từ khi Tùng được thả từ Lạng Sơn về, căn bệnh trĩ trầm trọng của Tùng cũng làm cho Vương không nỡ làm khó người “bạn trai” của mình. Nước nhờn của Tuyết ứa ra nhiều quá, ướt nhèm đam lông của Tuyết, ướt cả cu của Vương và cả lông của Vương và 2 tinh hoàn của Vương nữa. Thích thật. Tinh dịch của Tuyết bắn ra xối xả. Vương đoán bà gia dâm đãng này đã lên tới đỉnh điểm. Bằng chứng là tiếng rên của bà ngày càng to và bắt đầu giảm tốc độ, Vương cũng bắt đầu thư giãn đầu óc của mình đã bắn tinh. Những tinh trùng “tội nghiệp” muốn “trốn trại” lắm rồi nhưng bị Vương giữ mãi trong cu của mình từ nãy đến giờ. Vì vậy khi Vương vừa thả lỏng cơ thể và đầu óc ngay lập tức nó trào ra, bắn xối xả vào bao cao su của Vương. Vương giật nảy mình lên và rên lên những tiếng cuối cùng vì sướng. Đó là những tiếng kêu vì sướng thực sự của Vương. Tuyết đổ ập lên người của Vương:
– Anh tuyệt quá, còn tuyệt hơn cả Tùng trước kia.
– Em cũng thật tuyệt vời.
Lẽ ra nếu Tuyết không nhắc đến Tùng thì có lẽ Vương cũng đã cảm thấy hơi mến Tuyết một chút vì cảm giác sung sướng mà Tuyết mang lại cho Vương. Nhưng bà Tuyết nhắc đến Tùng, làm Vương nhớ đến những gì mà Tùng và Huyền đã phải chịu đựng. Vương lại nhớ đến nhiệm vụ của mình. Phải cố moi móc thông tin mật trong làm ăn của mụ Tuyết. Mà muốn vậy, Vương phải cố gắng thiết lập mối quan hệ với các đối tác của Tuyết, với các cấp dưới của Tuyết…. Điều này là không hề dễ tí nào bởi tất cả những điều này Vương phải làm rất khéo léo để bà Tuyết cũng như mọi người không ai phát hiện ra âm mưu của Vương.
Bên kia chiến tuyến, Huyền cũng đã bẫy được Huy – phó giám đốc công ty Sinamex, cấp dưới của Cường – lên giường để vui vẻ với mình. Huy là một phó giám đốc, bia rượu nhiều nên bụng to phệ, béo xấu khủng khiếp. Chưa kể đến hắn là một tên nghiện thuốc lá. Hai yếu tố đó là cho Huy không thể trở thành một người tình hoàn hảo trên giường được. Hắn to béo là thế vậy mà con cu của hắn co 9cm, đen bẩn, lông cu của hắn vừa dài vừa nhiều. Thổi kèn cho hắn thì những sợi lông cu của hắn cứ chọc vào mũi của Huyền, kinh quá. Cu của hắn đã ngắn, mà bụng của hắn lại to nên dù với bất cứ tư thế nào cũng chỉ vào được một tí chút. Nếu Huyền mà còn trinh thì có nghĩa là cu của Huy chỉ đủ để chọc thủng trinh của Huyền là hết cỡ không hơn không kém. Thế này thì vợ hắn khổ rồi làm sao mà có được cảm giác sung sướng hay khoái cảm gì cơ chứ. Nhưng thôi đó là công việc của Huyền mà. Huyền đành chỉ để hắn ngồi dựa lưng vào thành giường, Huyền ngồi lên bẹn và 2 đùi của Huy rồi cho con cu bé tí của Huy vào trong lồn của mình rồi nhịp. Đó là tư thế duy nhất mà Huyền có thể thực hiện để con cu ngắn tí của Huy có thể vào sâu nhất trong lồn của Huyền. Nhưng cũng không thể vào tận cùng của Huyền được. Mà đã thế cái bụng của Huy quá to nên Huyền nhịp cũng rất khó vì mông của Huyền cứ vướng víu và cạ vào cái bụng phệ của Huy. Khó thật đấy. Nhưng được cái là Huy biết mình là ai. Huy cũng biết là cu mình hơi ngắn mà bụng lại còn phệ là rất khổ và khó cho những cô gái lên giường với mình. Nên từ phía sau, Huy để tay lên đôi “gò đảo” của Huyền và nắn bóp. Ái chà, xem ra ông trời bù cho con cu ngắn tị của Huy là một khả năng massage trời cho. Thích thật đấy, hai bàn tay của Huy vừa mềm vừa dẻo như có ma lực khiến Huyền phê quá và quên đi hết những khó khăn vất vả nãy giờ vì con cu ngắn và cái bụng to của Huy. Cả hai người làm tình chỉ một kiểu duy nhất như thế trong suốt 30 phút rồi Huy bắn tinh. Huyền ngạc nhiên:
– Hình như anh cố tình để về đích sớm hay sao vậy?
– Thôi, để em vất vả nãy giờ với một tư thế tội nghiệp em lắm. Thôi thế là đủ với anh rồi. Em đã sướng chưa? Nếu chưa thì nằm xuống, anh liếm láp cho
Huy nói với một vẻ mặt hơi buồn vì Huy có vẻ cũng hiểu những bất lợi trên giường của mình. Huyền cảm thấy hơi cảm động vì điều đó. Huyền chỉ ôm Huy một cái rồi nói:
– Không cần đâu, em đủ sướng rồi mà.
– Em tốt quá. Vợ anh chỉ toàn nổi cáu thôi chưa bao giờ tình cảm với anh như thế này cả. Hay là anh li dị vợ anh để cưới em nhé?
– Thôi, còn con cái anh thì sao. Thôi, kệ anh ạ. Với cả anh mà lấy gái điếm như em là mất hết sự nghiệp đấy. Em rất tôn trọng tình cảm của anh nhưng hãy nghĩ cho mình đi, anh yêu
– Vì em, anh có thể không cần sự nghiệp hay con cái gì cả?
Huyền cảm thấy cảm động quả. Người ta luôn nói những chàng có bất lợi về hình thể thì rất tốt tính, quả đúng là như vậy thật. Nhưng không được, Huyền còn có Tùng. Huyền cũng không nên để Huy kỳ vọng quá nhiều vào mình để rồi đến khi biết mình bị lợi dụng thì Huy lại đau đớn. Người mà Huyền muốn trả thù là Cường chứ đâu phải chàng béo tốt bụng tội nghiệp này. Huyền chỉ cười và nói:
– Em chỉ là gái điếm, đừng vì em mà làm khổ con khổ cháu của anh. Cũng đừng vì em mà đánh mất sự nghiệp của mình. Em chẳng cần danh phận gì cả. Chỉ cần bên anh như thế này là đủ với em rồi.
Huyền nói và ôm chầm lấy Huy một cái nữa. Đò là một cái ôm như là một người bạn hoặc có thể là em gái đối với một người anh trai. Nhưng Huy có vẻ không nhận ra điều đó nên ôm chặt lấy Huyền như là đang ôm người con gái mà Huy yêu nhất trần đời vậy. Một chàng béo tốt bụng và tội nghiệp. Huyền nghĩ vậy. Cả hai ôm nhau ngủ đến khi trời sáng.
Huy là một chàng trai tốt bụng dễ mến không phải là mẫu đàn ông nham hiểm như Cường nên dựa vào Huy để chống lại Cường là một điều xem ra khó. Trong suốt thời gian cặp kè cùng Huy, Huyền cũng đã biết được một số “điểm đen” trong làm ăn của Cường nhưng vấn đề là chứng cứ. Chứng cứ Cường đã nhập hàng lậu – đúng hơn là hàng hoá có xuất xứ không rõ ràng là như thế nào. Sản phẩm mà công ty của Cường đang kinh doanh là một mặt hàng mà ở Việt Nam chưa sản xuất được, mua trực tiếp từ nước ngoài thì quá đắt nên phải nhập hàng ngoài luồng có xuất xứ không rõ ràng nhập lậu từ Trung Quốc. Huyền biết việc này là phạm pháp nhưng làm sao để có được chứng cứ. Muốn như vậy thì phải tiếp cận với Cường. Nhưng Huyền bây giờ mà lên giường với Cường bây giờ là lộ hết ngay. Huyền biết nhờ ai vụ này bây giờ. Hạnh và Bình không được rồi. Đang loay hoay không biết làm sao thì may quá, An đã được ra trại. Cố bé đồng tính này rất mến Huyền. An đã tìm và thăm Huyền ngay khi vừa mới ra trại. Huyền như là người đang chết đuối vớ được cọc.
– Không được, chị ơi, em không thích đàn ông sao lên giường với lão ấy được
An thốt lên như vậy:
– Em cố giúp chị đi. Chỉ là giả vờ như yêu lão thôi mà chứ chị có bắt em phải yêu lão đâu. Giúp chị. Chị phải trả mối thù này thì chị mới hả giận được.
– Nhưng em…..
– Giúp chị đi rồi muốn gì cũng được
– Chị đừng nói vậy. Em không thực dụng và xấu tính đến mức bắt một phụ nữ không đồng tính lên giường với mình đâu. Được rồi em sẽ giúp chị. Nhưng sao bộ ngực của chị sao to và săn chắc quá vậy?
An nói rồi đặt tay lên ngực của Huyền làm Huyền hơi giật mình. Huyền hơi hoảng nhưng Huyền nhắm mắt liều mạng trả lời:
– Sinh ra đã vậy chị biết sao được.
– Thích thật đấy. Mấy lần em nhìn chị tắm, bộ ngực chị to trắng và đẹp thế.
– Uh, ah. Hồi ở trong trại ,chị tắm cùng em chị thấy ngực em đâu có bé trông cũng đẹp đấy chứ.
– Nhưng không đẹp bằng chị. Em muốn lên giường với chị quá.
– Em …..
Huyền hơi hoảng định từ chối nhưng lại nghĩ đến nhiệm vụ khó khăn mà mình giao cho Annên miệng cứng lại không từ chối được. Nhưng may quá cô bé này cũng yêu Huyền thực lòng nên cũng không muốn nài ép Huyền. An nói:
– Em xin lỗi chị vì đã làm chị khó xử. Nhưng chị hấp dẫn quá. Được rồi em sẽ giúp chị vụ này, OK?
– Cảm ơn em, em tốt quá
Huyền thở phào nhẹ nhõm. Huyền chưa bao giờ phục vụ đối tượng này cả. Thực ra chỉ có đàn ông mới bị đồng tính nhiều chứ còn phụ nữ cũng ít thôi. Loại đàn ông thật thà hiền lành như Huy hay nham hiểm như Cường đều mê gái đẹp cả nên cũng không khó khăn gì để An rủ được lão Cường lên giường. Nói ra thật là khó tin là An đánh mất sự trinh trắng của mình là vào tay phụ nữ hết, An chỉ mới nhìn thấy những chú chim giả mà các mụ đồng tính hay đeo thôi chứ còn chưa nhìn thấy chim thật bao giờ. Nên An cũng hơi hoảng khi nhìn thấy một chú chim thật, gân guốc bẩn bẩn đang co giật. Rồi cả cảm giác phải mút cu cho đàn ông nữa. Cảm giác đó cứ thấy hơi kinh kinh và hơi hơi thinh thích nữa. Nhưng đến khi gã đút cu vào lồn của An thì mới bắt đầu khó khăn đây. An không hề cảm thấy nứng với đàn ông nên lồn của An chưa mở ra cũng chưa ra nước nên An cảm thấy hơi đau khi Cường đút vào. Không được, thế này thì lộ ra là mình không hề cảm thấy hứng tình với đàn ông. An phải cố hình dung mình đang làm tình với phụ nữ. Nhưng xem ra thật khó, bàn tay của đàn ông thô ráp không mịn màng như là với phụ nữ. Chỉ có phụ nữ họ mới biết điểm nào là điểm nhạy cảm mà mình thích nhất. Đâu có như lão này cứ vô tội vạ thế này bao giờ. Nhưng thôi vì Huyền, An phải cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ này. An cố gắng hình dung và tưởng tượng mình đang làm chuyện đó với một người phụ nữ. Rồi cố gắng kêu rên như thể là đang rất phê để kích dục cho lão Cường. Rồi An chủ động thay đổi các tư thế, điều này làm lão Cường rất thích. Rồi nàng nhịp một cách rất chi là uyển chuyển, lúc nhanh lúc chậm, lúc mãnh liệt làm cho lão Cường cứ đi hết cảm giác ngạc nhiên này đến cảm giác ngạc nhiên khác.
Sau trận mây mưa đầy cảm xúc và đam mê, Cường ôm An trong tay và ngủ. Đây quả là một điều khác thường, đối với gái làng chơi thường là Cường chơi xong là ai đi đường nấy, ít khi được Cường ôm hôn âu yếm như thế này.
– Em tuyệt vời lắm. Chưa ai làm cho anh có cảm giác đặc biệt như là em
– Em cũng vậy. Anh không biết là em yêu anh nhiều như thế nào đâu.
An nói và cố gắng nói những câu thật tình tứ như thể là An yêu Cường lắm lắm. An tiếp:
– Em không muốn tiếp tục làm công việc nhơ nhuốc này nữa. Liệu anh có thể…
– OK, em yêu. Anh sẽ cho em về làm công ty của anh. Em chưa học đại học đúng không?
– Đúng ạ.
– Thế thì trước mắt em cứ làm ở phòng tạp vụ đã rồi anh sẽ cố cho em lên chức sau. Chứ còn chưa em làm chức vụ gì quan trọng ngay được, OK?
– Sao cũng được miễn là em không phải làm cái nghề tủi nhục này nữa. Anh đáng yêu quá
Như vậy là bộ 3, Huyền, An, Vương đều đang khá thuận lợi cho kế hoạch của mình. Nói đến Vương. Trong suốt khoảng thời gian cặp kè với Tuyết, Vương đã tìm ra được một vài vụ tiêu cực trong lĩnh vực xây dựng công trình. Nào là rút bớt vật liệu công trình để ăn chia trong công ty làm cho chất lượng công trình là rất kém. Rồi các vụ hối lộ để nhận thầu công trình v…v…. Nhưng cũng giống như Huyền và An vấn đề là chứng cứ. Chứng cứ của Tuyết nằm trong máy tính cá nhân của Tuyết đặt tại phòng giám đốc – nơi Tuyết làm việc. Mà máy tính này có password. Vương không thực sự xuất sắc trong vụ này. Đang lo lắng, không biết làm sao thì may quá Jonas – môt chàng trai người Mỹ, một trong những bạn trai trước đây của Vương là giám đốc chi nhánh của một công ty công nghệ thông tin nước ngoài có tiếng tại Việt Nam. Vương gặp lại Jonas khi đang ăn phở tại một quán Phở ở phố Lê Văn Hưu.
– Jonas, I thought you back to USA (Jonas, em nghĩ là anh quay về Mỹ rồi)
– Yeah, but I work for IBM. And I received a substantial promotion from the Company I worked for. My company want to expand the market to VietNam. That’s why I am here. Morever I miss you. I want to meet you again (Uh, nhưng anh làm việc cho IBM. Và anh được thăng chức tại công ty nơi anh làm việc. Công ty anh muốn mở rộng thị trường sang Việt Nam. Đó là nguyên nhân vì sao anh ở đây. Hơn nữa anh nhớ em. Và anh muốn gặp lại em)
– Really? (Thế á?)
– Don’t tell me you don’t miss me (Đừng nói với anh là em không nhớ anh nhé)
– No, I miss you too. Tell me, how many guy you fuck off in USA? (Không, em cũng nhớ anh. Nói xem, anh đụ bao nhiêu thằng ở Mỹ rồi)
– I don’t remember ha ha ha? And you? (Anh không nhớ nữa. Còn em?)
– I found a guy he’s really good,he’s not gay. But he treats so kind to me. His life is so unfortunatly. I’ll tell you later because the story is very long and sad. I need your help now. And lucky for me, you back in VietNam. Now, I want to fuck you? Don’t tell me you don’t want to fuck me (Em tìm được một chàng trai rất tốt, anh ta không phải gay. Nhưng anh ta rất tốt với em. Cuộc đời của anh ta nhiều bất hạnh lắm. Em sẽ kể cho anh nghe sau, vì câu chuyện rất dài và buồn. Em cần anh giúp. Và may quá, anh đã về Việt Nam. Giờ thì em muốn đụ anh. Đừng nói với em là anh không muốn đụ em nhé)
– That’s good idies. But where to? (Ý kiến hay đấy. Nhưng ở đâu?)
– My home is not OK. (Nhà em thì không ổn rồi)
– No, not your home. My home is Linh Dam Kidbutz, it’s OK (Không, không phải ở nhà em rồi. Nhà anh là khu định cư Linh Đàm, đựoc không)
– You’re so good (Anh tốt thật đấy)
Jonas dẫn Vương đến căn hộ cao cấp ở Linh Đàm. Ngay khi cánh cửa vừa đóng vào thì ngay lập tức, Jonas và Vương tóm lấy nhau và hôn sợ soạng một cách đầy hoang dại. Lâu lắm rồi Vương không được fuck boy thích thật. Họ hôn nhau rồi nhanh chóng cởi quần áo của nhau ra. Ôi con cu của Jonas to thật đấy. Ở Việt Nam hiếm khi tìm được một con cu bự như vậy, con cu này mà fuck thì đã hết biết.
– Your cock is so big, honey (Cu của anh bự quá anh yêu)
– I thought you know my cock (Anh tưởng là em phải biết con cu của anh chứ)
– Of course I know, but I haven’t met you for a long time. It… (Tất nhiên là em biết, nhưng em không gặp anh trong một thời gian dài. Nó….)
– Please let my cock get wet (Thổi kèn cho anh đi)
– Yeah……
Vương cho ngay con cu khổng lồ vào miệng của mình để liếm mút một cách thô bạo bởi lâu lắm rồi Vương không làm chuyện này nhất là với con cu to như thế này. Jonas kêu rên liên tục:
– You’re so strong. I don’t want to end too fast. Please slowly honey. (Em mạnh mẽ quá. Anh không muốn về đích sớm đâu. Từ từ thôi em yêu)
– No, I want to fuck hard. (Không, em muốn đụ mạnh cơ)
– Oh no, ahhhhhh. Fuck you.
Vương dồn hết bao nhiêu sự thèm khát đàn ông bấy lâu của mình vào Jonas. Jonas phải đẩy Vương ra ngoài, khi con cu của Jonas đang co giật chỉ chực phóng tinh. Jonas phải nhanh chóng túm lấy 2 tinh hoàn của mình để kiềm chế nó trong khi Vương đang cười một cách ranh mãnh.Sau khi đã kiềm chế được cảm xúc, Jonas phi đến Vương và mút tới tấp “chú nhóc” của Vương, nhưng xem ra Vương khá là bình tĩnh vì thời gian này Vương đã no nê đến phát ngán với mụ Tuyết rồi. Nhưng dù sao nhìn một đàn ông Mỹ trắng trẻo và đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn, cu thì to vật vã đang mút cu cho mình cũng là một điều tuyệt dịu. Vương nói:
– Please fuck me, honey.
– Yeah….
Vương ưỡn cái mông trắng đẹp của mình ra. Cái hậu môn đã lâu lắm rồi không “đón khách” của Vương đang thèm có một con cu nào đó chọc ngoáy vào đó. Nhưng con cu to lớn của Jonas làm cho Vương cảm thấy đau quá, nhăn nhó và oằn oại:
– Are you alright? Do I make you hurt? (Em không sao chứ? Anh làm em đau a?)
– Yeah, a little. Because you know, nobody fuck me for a long time. (Uh, một chút thôi. Vì anh biết đấy, lâu lắm rồi chưa ai đụ em)
– Why? (Sao vậy?)
– I tell you later, but please slowly and fuck me as for a first time. (Em sẽ nói cho anh sau. Nhưng làm ơn từ từ thôi hãy đụ em như là lần đầu tiên ấy)
– Ok
Jonas hiểu ý của Vương là gì rồi. Jonas lôi một lọ kem bôi trơn vào hậu môn của Vương và từ từ “khai hoang” cho nó. Rồi từ từ cho con cu vĩ đại của mình vào. Vương cảm thấy khá hơn và nhanh chóng hoà chung một nhịp với Jonas. Những tiếng rên la được cất lên khi cả hai đều đang cảm thấy hứng tình. Rồi đến lượt Vương fuck Jonas. Cảm giác được fuck vào hậu môn của một ai đó thật thích nó khác nhiều so với việc fuck vào lồn của phụ nữ. Vương cảm thấy đê mê thật sự, bởi Vương chỉ thích đụ đàn ông thôi.
Cả hai đều đã thoả mãn dục vọng của mình, ôm nhau ngủ và Vương đã kể cho Jonas nghe chuyện của Tùng và Huyền, kế hoạch của Vương và Huyền. Jonas cũng rất xúc động và bức xúc trước những tội ác của Cường và Tuyết. Jonas đồng ý nhận lời giúp Vương phá mật mã máy tính cá nhân của Tuyết và Cường. Như vậy là mọi chuyện xem ra đã thuận lợi hơn. Kế hoạch của Vương và Huyền đã ngày càng tiến gần đến sự thành công.
Kế hoạch trả thù của Huyền và Vương đã gần về tới đích nhưng Huyền đã phải hy sinh một thứ một cái rất quý giá để thực hiện kế hoạch trả thù này đó chính là gia đình. Đã từ lâu Tùng không nói chuyện với Huyền ngoại trừ câu hỏi: “Em đã ngủ với mấy thằng đàn ông?”. Lần đầu tiên Huyền nghe thấy câu hỏi đó, lòng Huyền nhói đau và thoáng buồn. Nhưng lâu dần thì nó biến thành sự bực dọc, khi Tùng tiếp tục hỏi câu đó Huyền hay gằn lại: “Đây làm cave miễn phí cho đời hài lòng chưa?”. Và đến giờ thì Huyền lờ luôn câu hỏi đó của Tùng không thèm trả lời nữa.
Còn Tuấn, con đẻ của Huyền, còn Tùng chỉ là bố dượng của cu Tuấn mà thôi vậy mà hãy xem xem. Tuấn bây giờ còn thân thiết và quý mến ra mặt bố dượng của nó hơn cả Huyền – mẹ đẻ của nó. Kể cũng nực cười thật. Nhưng biết làm sao khi mà Huyền thường xuyên không có nhà, kể từ khi Tuấn cai sữa, Tuấn chỉ biết đến bố dượng của nó là Tùng chứ đâu phải Huyền. Bây giờ mỗi lần Huyền mặt nặng mày nhẹ với Tùng là y như rằng thằng oắt con Tuấn lườm Huyền như kẻ thù ấy chứ.
Nhiều khi Huyền muốn dừng kế hoạch trả thù này lại, vì Huyền lờ mờ nhận thấy hạnh phúc gia đình mình sao mong manh quá khi Huyền thực hiện kế hoạch này. Nhưng bây giờ Vương và Huyền đã giương mũi tên và sắp bắn rồi không thể dừng lại được nữa. Bởi suy cho cùng tất cả những gì mà Huyền phải chịu đựng cho đến tận bây giờ vẫn là do sự tàn ác của Cường và Tuyết gây ra. Chứ không thì bây giờ thì Tùng và Huyền đang hạnh phúc trong quán cà phê nhỏ tại một thị xã nhỏ Yên Bái rồi. Thị xã Yên Bái chỉ mỗi tội hơi xa trung tâm, muốn vui chơi giải trí thì không có chỗ thôi chứ còn ở đó cũng dễ kiếm tiền và cũng khá đầy đủ tiện nghi, không khí lại trong lành. Thị xã Yên Bái cũng không đến nỗi hoang vu nghèo nàn như là vào tận trong rừng núi đâu. Đó thuộc về làng xã tít mù ở trong rừng núi rồi. Huyền và Tùng hồi đó định đi xa thế chỉ mong được thoát khỏi Cường và Tuyết trong yên bình. Vậy mà “cây muốn lặng gió chẳng muốn ngừng” vậy thì Huyền phải trả thù chứ. Nghĩ đến đó Huyền lại tặc lưỡi, bất chấp tiếp tục hoàn thành nốt kế hoạch của mình. Tối nay Jonas giúp Vương đột nhập máy tính của Tuyết. Tối ngày kia nếu thuận lợi thì Jonas sẽ giúp cả Huyền đột nhập máy của Cường.
Tối hôm nay một mình Vương ở lại công ty để hoàn thành bản hợp đồng xây dựng và kiểm định sơ bộ bản thiết kế công trình nhà chung cư Trung Tự, còn môt mình Tuyết đi tiếp đãi để đáp lễ các chủ thầu. Đây là một cơ hội hiếm có vì Tuyết quấn quýt với Vương ngày đêm không rời. Jonas được cải trang thành người đưa cơm hộp cho Vương để vào công ty. Jonas bắt tay vào phá password máy tính cá nhân của mụ Tuyết. Mụ này xem ra cũng là người khá cẩn thận, trước khi vào win đã có một password khoai ơi là khoai mầy mò mãi mới ra được đó là chữ “permission” được cách điệu thành “perm1ss10n”. Khi vào được Win rồi tưởng là thoát ai ngờ thêm một cái password nữa. Vào administration cũng không ăn thua. Nhưng đúng là đàn bà chết vì yêu lấy ngày sinh của Tùng làm password – có lẽ Tùng là mối tình đầu của Tuyết chăng, thảo nào mà mụ ta trả thù đôi Tùng Huyền một cách thâm độc đến thế. Bây giờ vào my document, các file dữ liệu của Tuyết từ Word, Excel, Power Point, Access cho đến Adopt đều có chung một password để mở ra. Vương tưởng đó là ngày sinh của mình vì Tuyết đang quấn quýt ngày đêm với Vương thì chắc là thế thôi nhưng hoá ra nhầm. Đây mới là công đoạn khó khăn nhất, 2 cái đầu động não mày mò mãi. Không hiểu password là gì, mà thời gian đâu có nhiều cơ chứ. Khi cả hai đều đã mệt đừ và ngồi bất lực thì bỗng nhiên Vương nảy ra một ý tưởng thử ghép các chữ cái đầu tiên của Vương, Tùng, Huyền và Cường xem sao, nhưng chữ cái nào có trước đó là một vấn đề. Thử sắp xếp trình tự những người xuất hiện trong cuộc đời Tuyết theo thời gian thì sẽ là Cường, Tùng, Huyền và Vương, vậy thì sẽ là…. Vương gõ vào bàn phím CTYV. Nhưng vẫn không được. Vương thần ra. Jonas hỏi:
– What’s the CTYV? (CTYV là cái gì vậy)
– That’s the name of all the man in her life by time Cường, Tùng, Huyền and me (Đó là tên tất cả hững người trong cuộc đời Huyền theo thới gian. Cường, Tùng, Huyền và em)
– Why don’t you sort by the favorite? Her password is the birthday of Tùng the one she loves (Sao em không sắp theo sự yêu mến? Password của cô ta là ngày sinh của Tùng người mà cô ta yêu)
– That’s good ideas. TVCY (Ý kiến hay đấy. TVCY)
Vương lẩm bẩm và bắt đầu gõ, chúa ơi, được rồi, may quá. Cả hai cùng rú lên. Tất cả những tài liệu tuyệt mật của Tuyết đều được cóp hết vào USB của Vương, cũng may là không phải dùng đến USB secure của Jonas. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rồi nhìn nhau đắm đuối. Jonas đẹp trai quá, đôi mắt xanh này, cái mũi dọc dừa, đôi môi nữa. Vương nhìn bộ hạ của Jonas đang nổi lên một cục trong chiếc quần tây trông sao mà hấp dẫn quá đỗi. Nhìn kìa con cu của Jonas to đến nỗi nó nổi rõ lên cả chiếc quần tây của Jonas. Vương có thể nhìn thấy rõ cả thân con cu to đùng đoàng của Jonas nổi lên chiếc quần tây. Cu Jonas to thật đấy, phải to lắm thì nó mới nổi lên được rõ nét như thế kia trong khi nó đã được lèn chặt bởi chiếc quần lót và cả cái quần tây kia nữa. Con cu cũng không thuộc vào loại vừa của Vương nổi lên chọc vào quần bò cứng đau cu quá. Có vẻ như Jonas cũng lúng túng khi nhận ra cục u ở khoá quần bò của Vương đang nhô lên. Jonas nở nụ cười rất khêu dâm và nói:
– Do I make you horny? (Anh làm em hứng tình)
– Yeah. So we shag now or we shag later? (Yeah. Nên chúng ta làm tình ngay bây giờ hay là để sau đây)
– Whatever (Sao cũng được)
– Oh my God. You lied to me. (Ôi chúa ơi, anh nói dối em)
Vương vừa nói vừa lao vào Jonas và hôn một cách hoang dã lên đôi môi của Jonas. Jonas cũng ôm chầm lấy vừa đáp trả nụ hôn của Vương vừa vuốt ve lên sóng lưng của Vương, đùi Vương. Con cu khổng lồ của Jonas co giật đ.ng nhẹ vào đùi, bắp đùi của Vương. Đang hôn nhau đắm đuối, cả hai đều đang cảm thấy nứng thì bống nhiên tiếng máy bay bay ngang qua làm cả hai giật mình và nhớ ra là phải về thôi, ở lâu bảo vệ nghi ngờ thì chết. Mà chẳng may mụ Tuyết về công ty bất chợt thì sao. Vương và Jonas buông nhau ra trong sự tiếc nuối. Nhưng phải chấp nhận thôi không còn cách nào khác. Jonas lại đội cái mũ lụp xụp, tay cầm hộp cơm đã được ăn hết đi theo Vương đi ra khỏi công ty thì gặp Tuyết đi vào. Vương hơi khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Vương hỏi Huyền:
– Không về nhà luôn để nghỉ ngơi còn quay lại đây làm gì?
– Em say quá, không muốn về nhà, em muốn nằm ở công ty một chút. May mà gặp anh ở đây. Anh ở lại đây với em tối nay đi anh.
– Công việc tốt cả chứ?
– Thuận lợi cả chứ.
Thấy Jonas đang lúng túng chờ Vương, sợ bị lộ, Vương nhanh chóng chữa cháy:
– Cậu mang cơm về cửa hàng cậu đi. Tôi có việc không đưa cậu về để thanh toán được. Mai tôi gửi tiền cậu sau, nói với bà chủ thế nhé. NGHE RÕ GÌ CHƯA? Khổ thằng này ở câm điếc Xã Đàn em ạ.
Jonas nhanh chóng hiểu ý gật gù làm ra vẻ ú ớ như là câm điếc rồi gật đầu ra về. Thế là đêm nay thay vì vui vẻ với Jonas – người tình như ý của Vương, Vương phải ở lại đây sắm vai người tình của mụ Tuyết này chán quá. Vương dìu Tuyết vào trong phòng ra cái vẻ mắng yêu Tuyết:
– Đã bảo là không uống được mà cứ cố uống làm gì?
– Nhưng đó là các chủ thầu, phải chiều người ta. Nay mai có công trình gì thì họ mới gọi mình. Quan hệ tốt, họ còn chỉ mình cách thắng thầu.
– Lần sau những vụ thế này để anh đi. Nhìn em say mềm ra kia kìa
– Nhưng phụ nữ mà chúc rượu thì các “bố” chủ thầu mới thích, chứ đàn ông thì chán phè. Các bố ấy có phải là pêđê đâu.
Nói đến pêđê bống nhiên Vương cảm thấy chạnh lòng nhớ đến Tùng và Jonas. Nhưng may sao vẫn còn tỉnh táo để thốt ra được một câu để lấp liếm:
– Cô là cô ngang bướng lắm. Giỏi cãi lắm
– Hi hi hi
Tuyết lúc say trông cũng dễ thương đấy chứ nhỉ. Nhưng Vương ơi, mày tỉnh lại đi, mày không được quên nhiệm vụ, mày không được có tình cảm gì với Tuyết được. Kế hoạch của mày sắp thành công rồi. Tuyết nằm bẹp dí trên ghế sôpha. Nhìn Tuyết ngủ khi say trông như là con mèo hiền ấy. Vương cởi cái áo khoác của mình đắp lên cho Tuyết. Vương mở cái laptop hoàn thành công việc mà vừa nãy Tuyết nhờ Huyền, soạn thảo hợp đồng, kiểm định sơ bộ công trình. Xong đâu đấy, Vương cóp toàn bộ những thứ mình vừa cóp được từ máy của Tuyết vào laptop của mình rồi mở ra đọc. Với những chứng cứ như thế này thì Tuyết chỉ có nước chết rục xương ở trong tù
– Anh ơi……….Lên ngủ với em đi anh……
Giọng Tuyết lè nhè khi say rượu nghe cũng buồn cười. Vương nằm nép xuống bên cạnh Tuyết. Tuyết đặt ban tay ấm nóng hơi rượu của mình lên đôi ngực của Vương. Tuyết nói trong cơn say
– Anh không biết là em yêu anh nhiều như thế nào đâu? Anh một lòng một dạ vì em, không như Tùng thằng Sở Khanh trước đây, ăn bao nhiêu tiền của em rồi đi yêu con đĩ Huyền
Vương định lên tiếng bênh vực đôi bạn trẻ Tùng Huyền nhưng lại sợ lộ chuyện. Kể ra cũng đúng, vì yêu Tùng, Tuyết cũng đã lam bao nhiêu thứ vì Tùng vậy mà Tùng lại đi yêu Huyền, kể ra cũng cú cho Tuyết thật. Nhưng trả thù người ta một cách tàn nhẫn như vậy là điều không thể chấp nhận được. Nhưng Huyền cũng tàn nhẫn không kém khi ra đòn hiểm với Tuyết như thế này. Nhưng nhìn con số mà Tuyết đã chiếm dụng ngân sách nhà nước rồi rút vật liệu công trình. Nếu không làm rõ trắng đen việc này thì cũng không nên. Vương bỗng thấy lòng mình mâu thuẫn. Nhưng không được, cũng giống như Huyền, Vương bắt đầu cảm thấy mình tàn nhẫn với kế hoạch của mình nhưng cung đã dương lên rồi không thể không bắn được. Vương nghĩ vậy và củng cố lại quyết tâm của mình. Rồi Vương giật mình khi đôi bàn tay ấm hơi rượu của Tuyết đang mân mê con cu của Vương.
Vương bỗng nhiên cảm thấy đê mê bởi Vương đang thèm đôi bàn tay một boy nào đó vuốt ve mình. Nhưng không có thì bống nhiên có Tuyết ở đây
Bàn tay Tuyết lướt trên con cu to vật vưỡng của Vương. Tuyết thì thầm:
– Sao chim to vậy?
– Trời sinh nó như vậy.
– He he he. Thế ông trời có dành anh cho em không?
– Chẳng biết nữa
– Anh! Quá đáng thế
Tuyết nói và đập nhẹ vào ngực của Vương. Tuyết chìm trong giấc ngủ thực sự. Vương đang phê mà, đang cần được âu yếu vuốt ve mà Tuyết lại ngủ chán thật. Lâu quá rồi Vương không được đụ trai, sự đam mê thực sự của Vương. Vương nhớ đến Tùng, nhớ đến Jonas cho đến khi đầu óc Vương mệt nhoài và chiềm vào giấc ngủ.
Tối hôm sau, Vương nói với Tuyết muốn đi nghỉ ở đâu đó một mình vì vừa hoàn thành được bản hợp đông và bản thiết kế công trình kia mệt quá. Thực ra là đi “vui vẻ” với Jonas. Vương và Jonas ôm chầm lấy nhau ngay lập tức khi cánh cửa được khoá vào. Cả hai vừa hôn vừa nhanh chóng giải thoát cho nhau khỏi những bộ quần áo nóng bức rổi cả hai đổ gục xuống chiếc giường. 2 con cu cứng ngắc đè nén lên nhau. Vương vòng tay ra phía sau Jonas nắn bóp quả mông của Jonas rồi bành chúng ra. Chao ôi cái hậu môn đã dạn dày tình trường của Jonas bành rộng ghê cơ. Jonas ngồi dậy, xóc cu của Vương mấy cái rồi cho vào hậu môn của mình rồi nhịp, chao ôi sướng quá, lâu lắm rồi Vương không được phục vụ như thế này. Vương sướng quá rên lên từng hồi cho đến khi Jonas cầm lấy tay của Vương để lên con cu khổng lồ tới 22 cm của mình và nói:
– Shake it, honey (Xóc lên đi cưng)
– Oh yeah, sorry (Uh, nhỉ em xin lỗi)
Vương xóc cu cho Vương với tất cả sự sung sướng mà Jonas truyền lại cho Vương. Và cả hai nhanh chóng bắn những “dòng sữa đặc của đàn ông” đó lên người của nhau Vương nói:
– Thank you. It feels so good (Cảm ơn, em sướng quá)
– Me too (Anh cũng vậy)
– Jonas, nowaday, I feel I like Tuyết little (Jonas, dạo này em thấy thích thích Tuyết)
– No way. (Không thể nào)
– I don’t know. But I think she’s not happy. You know, she gives everything for Tùng. But Tùng loves Huyền. (Em không biết, nhưng em nghĩ cô ấy cũng đâu có sung sướng gì. Anh biết đấy, cô ấy cho Tùng mọi thứ, nhưng Tùng lại yêu Huyền.)
– Don’t tell me, you love a women. You know you are gay. What happens, when she knows you’re gay and you lied to her for a long time (Đừng nói với anh là em yêu phụ nữ nhé. Em biết đấy em là gay mà. Chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ấy biết em là gay và em đã lừa dối cô ấy trong một thời gian dài)
– I don’t know, maybe, she will kill me. (Em không biết, có lẽ cô ấy sẽ giết em mất)
– Please calm down, honey. Your responsibility is help Tuyết to revenge. Huh (Bình tĩnh đi cưng. Nhiệm vụ của em là giúp Tuyết trả thù, nhé)
– Yeah I know (Uh, em biết)
– Go to bed. Honey. Tomorrow night I help Huyền. (Ngủ đi, em yêu. Tối mai anh còn phải giúp Huyền)
– Yeah. Good night my sweetheart.(Uh, chúc anh ngủ ngon anh yêu)
Vương nói và hôn vào môi Jonas. Tối hôm sau, Cường đi công tác tại cảng Hải phòng để nhập hàng. Đây là một cơ hội tốt để Jonas giúp Huyền. Nhưng việc đột phá password của Cường khó hơn nhiều vì Cường là mẫu đàn ông coi phụ nữ chỉ là công cụ phục vụ sex cho chứ không thực sự yêu thương phụ nữ. Kể cả Huyền. Ông ta tàn nhẫn với đôi Tùng Huyền như vậy là vì không chịu nổi cảm giác bị xỏ mũi, bị cắm sừng vậy thôi. Đâu có phải ghen tuông hay yêu đường gì Huyền đâu. Nên ông ta không hề lấy ngày sinh của Huyền cũng như bất cứ một cái gì đó dễ đoán một chút để làm password cả. Nhưng may mắn thay có lần Huyền nghe Cường kể về những ngày cơ hàn của mình để đến được vị trí như ngày nay Cường đã từng làm xe ôm chạy khắp Hà Nội, có hôm mưa gió, xe ra ngoại tỉnh được một ti tiền lúc về khuy quá bị cướp tiền và đánh cho tơi tả, may mà bọn nó tha cho còn cái xe để còn kiếm cơm sau khi đã quỳ lạy khóc hết nước hết cái. Cường cũng đã từng là một sinh viên nghèo ra trường, bố mẹ đâu có quyền thế gì đâu, nên đâu có xin được việc. Cả nhà cả cửa có mỗi cái xe máy, ban ngày anh trai Cường dùng nó để mang rau ra Hà Nội bán, nuôi Cường học đại học trên này, buổi tối tranh thủ chạy xe ôm kiếm thêm vậy mà. Những lúc bị cướp tiền như vậy, Cường lại ngồi phệt xuống lòng đường đấm vào con xe mà kể khổ. Cho nên đến tận bây giờ dù đã giàu có, công thành danh toại nhưng con xe đó vẫn nằm trong nhà kho của Cường để cho con cái của Cường tập đi. Cường vẫn nhớ như in biển số xe đó. Huyền nghĩ chắc là Cường sẽ dùng nó để làm password nhưng vấn đề ở đây là Huyền chỉ nhớ mang máng cái số xe đó thôi. Vậy là vẫn phải tiếp tục mò mẫm, nhưng chí ít bây giờ mò cũng có cơ sở.
Gần 15 phút đánh vật với cái biển số xe đó cả 2 đều rú lên sung sướng khi đã đột nhập được dữ liệu của Cường. Những dữ liệu đó được nhanh chóng cóp ra USP của Jonas. Kể ra thì để có được thành công như ngày nay Cường cũng trải qua nhiều đắng cay thật vậy mà Cường đâu có sa ngã vào con đường này như Huyền và Tùng. Lẽ ra nếu Huyền và Tùng nói thật với Cường về hoàn cảnh trớ trêu của cả hai thì chưa chắc Cường đã xuống tay tàn nhẫn như vậy. Cũng chẳng hiểu Cường nghĩ gì khi lại tàn nhẫn với những người cũng đang trải qua những gì mà Cường đã từng trải qua. Cường đúng là một người đàn ông bí hiểm. Có lẽ vì bí hiểm và tàn nhẫn mà Cường không thể tìm được cho mình một cô bạn gái hay một cô vợ cho ra trò. Đó là cái giá quá đắt mà Cường đã phải trả. Có cần phải trả thù không nhỉ? Huyền phân vân nhưng rồi hạ quyết tâm, không phải đem những tội ác của Cường ra ánh sáng. Cả hai nhanh chóng rút khỏi công ty không thì bị lộ mất.
Tối hôm sau, Huyền, Vương, Jonas và An mở một bữa lẩu tại căn hộ của Jonas. Bọn họ lên kế hoạch ngày mai, sẽ nộp toàn bộ chứng cứ mà bọn hộ thu thập được trong suốt nửa năm qua cho công an kinh tế và các cơ quan có liên quan. Họ ăn uống, nhảy múa, hát hò vui vẻ vì những nỗ lực của họ trong suốt nửa năm qua đã được sắp đến ngày thành công. Cả bốn người ăn uống, hát hò, nhảy nhót cho đến khi mệt nhoài rồi ngủ ngay trên nền đất đã được trải thảm. Thật kỳ lạ 2 nam, 2 nữ nằm chung trong một căn phòng mà không hề có bất cứ một hành động tình dục nào xảy ra bởi thật đơn giản họ đều no nên tình dục trong nửa năm qua.
Ngày hôm sau khi Huyền đang định đi nộp các chứng cứ cho các công an kinh tế qua đường bưu điện thì một chuyện không biết có nên gọi là lớn không đã xảy ra trong gia đình bé nhỏ – cái gia đình bé nhỏ mà Huyền đã bỏ bê gần nửa năm nay. Khi Huyền về đến nhà có một đôi vợ chồng (hình như là như vậy) ngồi trong nhà của Huyền, Tùng đang tiếp chuyện với người họ. Người đàn ông đó trông quen quen. Hình như là……
– Khách của em đấy, Huyền
Tùng vừa dứt lời người đàn ông đó quay lại. Đó là Ban Sơn, gã đàn ông khốn nạn đã cưỡng bức Huyền trong trại giam. Gã đàn ông đốn mạt đó đến đây làm gì. Còn dẫn vợ của ông ta nữa. Ông ta định làm gì vậy? Huyền chưa biết phải nói sao thì người đàn ông đó ngay lập tức quỳ dưới chân Huyền khóc lóc:
– Tôi xin lỗi cô, Huyền. Xin lỗi cô vì những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho cô trong trại giam. Cô cho tôi xin lại con của tôi.
Huyền còn chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp định thần, Huyền bây giờ chì lo thằng Tuấn đi học về nhìn thấy cảnh này mà thôi. Đến lượt người phụ nữ kia lên tiếng nói như khóc:
– Chị xin em, chị xin đền bù thiệt hại danh dự cho em ở bất cứ giá nào, chị xin đáp ứng mọi yêu cầu của em. Chỉ xin em trả giọt máu của chồng chị lại cho gia đình anh chị. Chị mắc bệnh phụ sản không sinh con được nữa. Chị xin em đấy được không?
– Tôi xin cô đấy. Trước đây tôi làm điều ác với cô nên bây giờ trời mới trừng phạt tôi như thế này. Cô muốn xử tôi, hành hạ tôi như thế nào, chỉ xin cô cho tôi xin lại con mà thôi.
Huyền không nói gì, nước mắt chỉ ứa ra. Tùng đứng đó nhìn Huyền và chờ sự giải quyết của Huyền vì dù sao cho cùng Tùng cũng chỉ là bố dượng. Nhưng Huyền lại quay qua hỏi Tùng:
– Anh ơi, tính sao bây giờ hả anh?
– Em ngồi xuống đi rồi từ từ giải quyết. Cả hai ông bà nữa.
Huyền ngồi xuống, hai ông bà lau nước mắt đứng dậy và cũng ngồi xuống ghế. Tùng bắt đầy nói.
– Tội ác ngày xưa mà ông đây gây ra cho vợ tôi thì không nhắc đến nữa. Nhưng vấn đề là con trẻ sẽ nhìn nhận vấn đề này như thế nào. Nó còn quá nhỏ. Chúng tôi không biết phải nói với nó như thế nào? Chẳng nhẽ tôi lại bảo là ngày xưa bố nó cưỡng bức mẹ nó để sinh ra nó.
Nước mắt Huyền ứa ra, còn hai vợ chồng nhà Ban Sơn cúi gầm mặt xuống đất. Tùng tiếp.
– Nó mới năm tuổi. Liệu chúng tôi sẽ giải thích như thế nào để cho nó hiểu thế nào là cưỡng bức. Mà nói dối con trẻ thì lại càng không nên. Khi nó đến tuổi dậy thì nó hiểu ra thì nó sẽ trách tất cả chúng ta đã nói dối nó để cho nó nhận một người cha tội lỗi. Một người cha đã cưỡng bức mẹ nó để sinh ra nó.
Tùng tiếp trong khi không khí trong nhà đang rất nặng nề:
– Nhất là hai ông bà lại không hề nhớ tới sự tồn tại của nó cho đến khi hai ông bà không còn khả năng sinh con nữa. Ông bà nghĩ sao? Có nên để cho nó biết chuyện này không? Vì chỉ có cho nó biết chuyện rồi tự nó quyết định sẽ ở với tôi hay là ở với ông bà mà thôi. Chúng tôi không quyết định được. Ông bà nghĩ sao?
Không khí im lặng tiếp tục diễn ra. Không một tiếng trả lời. Tùng nói tiếp:
– Hai ông bà về nhà suy nghĩ kỹ đi rồi quay lại với chúng tôi. Chúng tôi xin chờ
– Không cần nữa. Chúng tôi hiểu rồi. Đừng đầu độc tâm hồn trẻ thơ. Tôi chỉ mong đến một lúc nào đấy khi cháu nó đã đủ lớn hãy cho nó biết sự thật nó nhận chúng tôi hay không là quyền của chúng nó. Hàng tháng chúng tôi sẽ gửi tiền để anh chị nuôi cháu.
– Thời kỳ khó khăn của chúng tôi không còn nữa. Giờ đây chúng tôi có thể tự nuôi sống bản thân và nuôi cháu nó. Xin ông bà yên tâm. Àh, mà tôi có ý này. Ông bà có muốn làm bố mẹ đỡ đầu của cháu nó không?
– Ơ, kìa anh, sao lại thế? Đó là người đàn ông đã cưỡng bức em đấy.
– Đừng hẹp hòi thế em. Bà đây đã bị vô sinh là sự trừng phạt quá lớn rồi. Dù sao thì cũng sẽ đến lúc Tuấn sẽ biết sự thật mà. Cho ông bà này làm bố mẹ đỡ đầu đề dần dần có mối quan hệ tình cảm với Tuấn. Sau này khi biết chuyện nó sẽ đỡ sốc và dễ dàng tha thứ và chấp nhận bố ruột của nó hơn.
– Anh tốt quá, chúng tôi đội ơn anh. Tấm lòng anh từ bi như là đức phật vậy.
– Không có gì, tôi chỉ thương cháu như thương con để vậy mà. Ông bà ở lại đây ăn cơm với chúng tôi. Một lát nữa khi Tuấn về chúng tôi sẽ giới thiệu cháu với ông bà.
– Thật tình, chúng tôi không biết dùng từ gì để cảm ơn sự bao dung của anh.
Vợ của Ban Sơn nói:
– Để tôi ra ngoài mua ít đồ ăn. Chị thật may mắn khi có một ông chồng từ bi như thế
– Thôi để tôi đi cùng chị. Vì tôi quen ở đây rồi. Vâng, chồng tôi từ bi mà cuộc đời đâu có từ bi với anh ấy
Huyền và Linh – vợ của Ban Sơn – đi chợ và Huyền kể cho Linh nghe về cuộc đời và cuộc tình nhiều bể dâu của Tùng và Huyền. Linh ngay lập tức rất phẫn nộ và hứa sẽ giúp Huyền thực hiện kế hoạch trả thù bằng cách sẽ giới thiệu cho Huyền một vị luật sự nổi tiếng để giúp nhóm Huyền Vương thực hiện kế hoạch này. Ngoài ra còn là thiết lập các mối quan hệ với công an kinh tế rồi các cơ quan ban ngành có liên quan để nhanh chóng đưa vụ này ra ánh sáng. Chứ còn chờ công an rờ đến mà bọn công an mà ăn tiền của Cường và Tuyết là kế hoạch phá sản ngay. Vậy là thêm một người nữa giúp đỡ cho kế hoạch của Huyền.
Sau 3 tháng kiện cáo cộng với sự chống đỡ của Cường và Tuyết cuối cùng thì Huyền và Vương cũng đưa được Cường và Tuyết vào nhà lao. Khi Cường và Tuyết đã rời khỏi trại tạm giam để đến với nhà giam thì Huyền đã đi thăm Cường – vì Tùng nhất quyết không chịu đi cùng Cường.
– Vi đấy à, Nam quản lý công ty tốt không? Em là bố nhí của Nam những lúc nước sôi lửa bỏng thế này đừng bỏ rơi Nam nhé.
– Ông không nhận ra tôi à? Huyền đây, không phải Vi, Huyền đây. Người mà cách đây 7 năm trước đây đã bị ông cho vào tù, còn người yêu của tôi bị bọn pêđê Trung Quốc cưỡng hiếp đây.
– Cô là Huyền. Sao cô….?
– Ngạc nhiên lắm à? 7 năm qua tôi đã nuôi hận là phải trả thù ông rồi. Tại sao ông ác như vậy? Chúng tôi đã dành dụm đủ tiến để trốn đi nơi khác làm ăn. Chúng tôi chuẩn bị đi rồi vậy mà….. Chúng tôi làm nghề thấp hèn nhưng chúng tôi luôn muốn hướng tới những công việc lương thiện. Tại sao ông lại phá nát giấc mơ hoàn lương của chúng tôi. Ông ác lắm. Giờ ông đã thấy ông đã ác như thế nào chưa? Nhà tù là như vậy đấy.
– Đồ con đĩ, giờ tao đã hiểu những thông tin mật từ máy tính cá nhân của tao lại rơi vào tay công an rồi. Cuối cùng thì mày vẫn là một con đĩ không hơn không kém, ngủ với trai để đạt được mục đích.
– Thế ông không nghe thấy người ta nói “ngã ở đâu thì đứng lên ở đó” à? Thôi đây là một chút quà đầu tiên gửi ông và cũng là cuối cùng. Ông giao thiệp rộng rãi, làm ăn, nhiều bạn, nhiều bè, nhiều cave là thế vậy mà khi sa cơ lỡ vận người đến thăm ông chỉ có một mình con đĩ già đã bị ông hãm hại này mà thôi. Chào ông
Huyền nói và đứng dậy bỏ đi. Rồi tháng sau, Huyền cũng đến đúng trại giam đó nhưng là trại giam nữ để thăm Tuyết. Và gần như Tuyết bị đưa trở về trại giam ngay lập tức vì Tuyết nổi khùng ngay lập tức khi nhìn thấy Huyền và biết tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Huyền. Tuyết kêu gào như muốn giết chết Huyền ngay tại chỗ, điên loạn như hồi xưa Huyền biết tin Tùng không còn sống nữa vậy. Tối hôm đó, Huyền về đến nhà Tùng đang đánh vật với đống sổ sách cửa hàng mà Vương giao lại cho Tùng vì Vương bây giờ đầu quân cho công ty chi nhanh IBM của Jonas rồi. Còn Nam thì chấp nhận yêu thương cô nàng đồng tính mang tên An. Huy nói chỉ cần An thương Huy, không chê khả năng “tình dục” tệ hại của Huy là ổn rồi còn thỉnh thoảng mà An có ngẩn ngơ vì một cô nàng hàng xóm nào đó thì Huy chỉ cố gắng giữ cho An không có đi “quá đà” với người ta là được. Cũng may là An là một cô gái rất có tâm nên sự quan tâm của cô nhanh chóng chinh phục Huy. Còn Huy, chàng béo dễ thương tội nghiệp tuy không phải là một người tình tuyệt vời ở trên giường nhưng là một người đàn ông mẫu mực thương vợ thương con, có trái tim nhân hậu. Huy còn nói lẽ ra nếu Huyền nói cho Huy biết kế hoạch của Huyền sớm hơn thì Huy có thể giúp Huyền thực hiện kế hoạch đó một cách nhanh chóng hơn. Nhưng thôi dù sao bây giờ mọi việc bây giờ cũng xong xuôi rồi.
Huyền nhìn Tùng cặm cụi làm việc sao mà dễ thương quá. Tùng dạo này trông cũng có da có thịt hơn hồi mới ở Trung Quốc về nhưng vẫn già hơn trước kia. Đúng rồi, Tùng cáng đáng cả cái nhà này, cơm nước, con cái, giặt giũ, kiếm tiền để Huyền đi trả thù mà. Huyền thương Tùng quá đi. Huyền tiến đến ôm chầm lấy Tùng từ phía sau. Tùng kêu lên:
– Đừng em, anh đang làm việc mà.
– Ứ, em thèm anh lắm, em thèm ăn “quả dưa chuột” dễ thương của anh quá rồi. Chiều em đi anh. Anh không muốn có một đứa con của anh và em, một dòng máu của anh thực sự à? Mà em nghĩ Tuấn nó cũng muốn có em để bế lắm rồi đấy.
Huyền nói và thò tay vào đũng quần của Tùng và mân mê con cu quen thuộc nhưng mấy năm nay không sex nên xa lạ với Huyền quá, làm Huyền có cảm giác giống hệt như lần đầu tiên của hai người vậy. Con cu bao nhiêu năm không được sex của Tùng cũng co giật mạnh vì sự mân mê của Huyền:
– Ooooohhhhhh…….Ahhhh, đừng em. Anh…..
– Anh chung thuỷ nhỉ bao nhiêu năm rồi mà không sex với ai à?
Tùng chỉ cười và Huyền cũng vậy. Tùng quay lại ôm chầm lấy Huyền và trao cho Huyền một nụ hôn, bao nhiêu năm rồi. Nụ hôn sao mà tuyệt với như là lần đầu tiên vậy, đê mê cháy bỏng đến khó tả. Huyền cũng vậy, hôn và đụ bao nhiêu lần trong suốt mấy năm qua nhưng cái bụng phệ và con cu ngắn tí của Huy chỉ làm Huyền thêm vất vả chứ có sung sướng gì. Tùng từ từ cởi bỏ y phục của Huyền. Huyền cũng kéo khoá quần của Tùng và tuột quần của Tùng xuống. Con cu chờ đợi sex bao nhiêu năm nay của Tùng bật ra cứng ngắc. Tùng nói và cười một cách gian manh, lâu lắm rồi mới thấy Tùng như vậy
– Thế này thì anh bị xuất tinh ngoài mất thôi.
– Và chỉ 5 phút nữa là anh đã có thể lại bắt đầu
– Ha ha ha. Đúng rồi anh nhịn dục lâu quá rồi mà
Huyền từ từ trườn xuống và mút lên con cu đầu bựa và nhờn vì nhịn dục lâu quá rồi mà. Huyền mút, liếm và nuốt hết chỗ dịch đó. Còn Tùng thì đứng không vững nữa, kêu rên như là lần đầu tiên vậy. Huyền liếm và mút với tất cả tình yêu và con tim. Tùng vẫn là người đàn ông mà Huyền yêu nhất. Tùng đẩy Huyền lên giường nằm ngửa ra. Tùng từ từ hôn lên cơ thể ngọc ngà của Huyền, đôi gò bảo bao nhiêu năm rồi vẫn nõn nà vẫn săn chắc như ngày nào. Ôi cái âm đạo của Huyền nhìn sao mà dễ thương quá đi. Nó to lớn hơn hồi trước nhưng vẫn đẹp và hấp dẫn một cách khó tả. Tùng dùng tay vuốt ve lên đó. Tùng vẫn chưa quên nghề của mình nên nhanh chóng làm cho Huyền đê mê. Huyền nói:
– Đụ em đi anh.
Tùng cầm con cu của mình để lên trước cửa âm đạo của Huyền rồi đưa đẩy. Nhẹ nhàng, từ tốn. Cảm giác đê mê mà hai người đã đánh mất gần chục năm nay giờ đang trở lại. Cả hai bắn tinh cùng một lút sau gần 30 phút mây mưa.
Cả hai cùng ôm nhau ngủ và trò chuyện như thởu xưa. Huyền hỏi:
– Anh thích nó là con trai hay con gái.
– Con gì cũng được. Con gái để nó xinh giống em
– Con trai nó từ bi giống bố nó.
– Con gái thì thông minh và sắc sảo như em cũng tốt chứ sao?
– Con gái mà thông minh và sắc sảo và khổ lắm. Với cả em muốn nếu nay mai, Tuấn có về với bố mẹ đẻ của nó thì anh vẫn còn dòng máu của mình cho đời sau.
– Anh không quan trọng chuyện đấy đâu em.
– Nhưng em thấy nó quan trọng vì em muốn nhân giống một người đàn ông tốt như anh cho đời sau.
– Hi hi hi, đề cao anh quá vậy.
– Thật thế ấy chứ
Ba năm sau…
– Tuấn ơi, lấy hộ mẹ cái tã lót cho Tiến đi con. Em nó lại tè dầm rồi. Nhanh nhanh để mẹ còn thổi cơm, bố sắp về rồi
– Dạ vâng ạ.
Tùng đã về, từ cửa bước vào. Tùng kêu lên:
– Cu Tiến của bố đâu rồi. Mi một cái nào.
– Thôi chết, bố nó về rồi mà em chưa kịp nấu nướng gì cả.
– Không sao đâu em, để anh nấu cho. Em cứ tắm cho cu Tiến đi. Cu Tiến mà bị bẩn là anh phạt em đấy nhé
– Dạo này anh yêu cu Tiến hơn em rồi đấy nhỉ?
– Đâu có.
– Rõ là thế còn gì.
Tùng tiến đến Huyền, ôm và hôn Huyền từ phía sau:
– Nào, để yên em còn tắm cho con. Anh nấu cơm đi.
– Hôn em đã, rồi muốn làm gì thì mới làm được
– Nỡm ạ.
Gia đình bé nhỏ gồm 4 người gồm Tùng, Huyền, Tuấn và Tiến đã có được niềm hạnh phúc thực sự sau quá nhiều sóng gió cuộc đời đã diễn ra.
Đăng nhận xét